Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 411
Cập nhật lúc: 2024-10-18 09:51:30
Lượt xem: 16
Vì điều đó cũng có nghĩa là có thể hôm nay họ có thể về nhà sớm.
Hiện tại là nghỉ lễ Quốc khánh, nhìn thấy những người xung quanh vui vẻ đi nghỉ dưỡng, trong khi mình phải tăng ca vất vả, họ cũng sẽ có chút cảm thấy bất công.
Nhưng mà không tăng ca là chuyện không có khả năng.
Rốt cuộc, dạo này kiếm việc khó, mà đạo diễn keo kiệt không ngờ lại hào phóng trả tiền làm thêm giờ nên ai cũng muốn làm việc chăm chỉ để kiếm nhiều tiền hơn.
Bọn họ hầu hết đều là những người có tuổi rồi, phần lớn đều đã thành gia, có nhiều người không chỉ có một người con, áp lực cơm áo gạo tiền rất lớn, không kiếm nhiều tiền là không được.
“Cho em nè.” Ninh Hiên sau khi thoạt ly ra khỏi nhân vật đại ma đầu đem một cái bao lì xì đưa cho em gái.
Tại Tại nhận bao lì xì, theo bản năng hỏi: “Lương tâm anh cảm thấy cắn rứt hả?”
Bằng không sao lại đưa cho cô một cái bao lì xì?
Cô còn tưởng rằng anh ba thật sự sẽ cho cô làm không công cho phim của anh ấy, không đưa tiền thù lao cho mình cơ.
Ninh Hiên: “…… Đây là quy củ của phim trường, mỗi người sau khi diễn xong vai bị tử vong đều sẽ nhận được một bao lì xì, coi đó là một lời an ủi.”
“À, thì ra không phải do lương tâm ảnh cắn rứt hả.” Tại Tại lạnh nhạt nói.
Ninh Hiên: “……”
Hôm nay không cãi nhau nổi nữa, tạm biệt!
Tạm biệt thì không có khả năng, bởi vì Tại Tại vẫn còn một cảnh nữa.
Cảnh cuối là cảnh nam chủ đánh bại tên đại ma đầu thành công và báo thù cho gia đình.
Trong cảnh này, Tại Tại chỉ cần diễn cùng với hai nhân vật kiêm vai ba mẹ cuả nam chủ, đứng trước mặt nam chủ mỉm cười một cái là thành công.
Khi đó, khung cảnh xung quanh họ sẽ bị mờ đi, và một đường tròn sẽ được thêm vào để chứng tỏ rằng họ thực chất chỉ là ảo tưởng của nam chủ.
Trên thực tế, người chết đi không thể hồi sinh lại được.
Mặc dù đã báo được thù, vang danh thiên hạ, trở thành một thế hệ đại hiệp, nam chủ cũng như cũ mất đi hết thảy, cho nên cuối cùng hắn vẫn nhìn thấu đời này lựa chọn quy về ở ẩn.
Từ nay về sau, trên giang hồ thiếu đi một thế hệ đại hiệp, mà ngày xưa trong phần mộ của cả nhà Tiểu Nguyệt, có thêm một người bên cạnh.
Vài thập niên của hắn như một ngày, an tĩnh mà giữ ba bia mộ, không bao giờ rời đi.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-411.html.]
Các cảnh quay trong hai ngày buộc phải quay trong một ngày, Tại Tại công thành lui thân được anh ba cô đích thân đưa về, tiếp tục hưởng thụ kì nghỉ quốc khánh này.
Nghỉ, mà không ra cửa chơi là chuyện không có khả năng.
Cho nên ngay ngày hôm sau sau khi quay xong, Tại Tại liền gọi bạn bè, mỗi ngày đi theo nhóm chị em ra cửa, đi chơi nơi nơi, mỗi ngày không đến giờ ăn cơm tối là không thấy về nhà.
Kì Quốc khánh tuy dài, nhưng cũng có hạn.
Bị phung phí như thế này, căn bản là trong nháy mắt biến mất.
Tô Hân Nghiên thấy mỗi ngày con gái đều đi ra ngoài chơi như điên, còn tưởng cô chơi đến điên rồi, thế cho nên không thèm học tập.
Vốn đang nghĩ nên nhắc nhở con bé nên chăm hơn như thế nào, ai ngờ Tại Tại chơi điên xong, vừa tiến vào thời điểm học tập là thu liễm lại.
Chờ đến ngày đi học, cô lại thành hình mẫu lí tưởng trong mắt thầy cô và các bạn, là một người nhiệt tình với học tập, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chương trình học của năm nhất được sắp xếp một cách chặt chẽ.
Từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày đều có tiết xếp đầu lịch, ngay cả ngày thứ bảy cũng bắt ngâm mình trong thư viện nửa ngày mới được thả ra.
Cảnh này khiến cho thời gian Tại Tại đến nhà giáo sư Lâm học vẽ bị ngắn lại.
Nhưng giáo sư Lâm cũng đã nói sớm.
Tại Tại đi theo bà học tập nhiều năm như vậy, những điều nên dạy bà cũng đã dạy hết, dư lại ngoại trừ luyện tập thì cũng là luyện tập, trau dồi kỹ năng hội họa tinh tế từng chút một.
Cho nên mặc dù thời gian Tại Tại học ở chỗ của bà bị ngắn đi , cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn gì.
Mà ở đại học, thân là sinh viên ngành mỹ thuật, mỗi ngày đều yêu cầu phải vẽ tranh, thực chất đây là một loại luyện tập khác.
Bản lĩnh của các thầy cô trong trường cũng không kém, chỉ khác là mỗi một giáo viên là một phong cách khác nhau, đi theo bọn họ học tập, thường xuyên có thể làm Tại Tại cảm giác được lợi không nhỏ, hoặc là có thể tham khảo được không ít kinh nghiệm quý báu từ họ.
Điều này càng làm cô trầm mê hơn vào đại dương kiến thức mênh mông.
Thậm chí ngay cả ngày nghỉ và thứ bày cùng chủ nhật, Tại Tại đều không thích về nhà.
Bởi vì cô cảm thấy, có thời gian về nhà, còn không bằng ngồi ở trong kí túc xá vẽ tranh.
Đột nhiên liền hiểu được năm đó vì sao anh hai lại thích ở trường như vậy.
Thì ra là cũng giống cô bây giờ!
Thời gian luôn trôi rất nhanh khi mọi người bận rộn.
Trong chớp mắt, bọn họ đã đi từ đầu học kỳ đến cuối học kỳ.