Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-09-01 16:26:45
Lượt xem: 88

Thời gian chuẩn bị ăn tết trôi qua thật nhanh.

Anh em Ninh gia đồng loạt phải thi cuối kỳ, không khí trong nhà bỗng trở nên căng thẳng.

Trong mấy ngày các anh trai chuẩn bị cho kì thi, ngay cả Tiểu Tại Tại đi ngang qua cửa phòng của anh trai, tay chân cũng phải thật nhẹ nhàng, tuyệt đối không thể làm ồn đến bọn họ.

Kì thi này không chỉ liên quan đến kết quả tổng kết sau này, nếu sau khi thi xong đạt kết quả tốt còn được khen thưởng.

Người Ninh gia không có một ai ngu.

Kì thi lần trước, ba anh em họ toàn bộ đều đạt thành tích tốt.

Ninh Hàn Ninh Hàng hai anh em trực tiếp đứng ở hạng nhất và hạng nhì của trường trung học cơ sở xã, Ninh Hàng đứng nhất toàn khóa, cùng người đứng thứ hai có một khoảng cách không nhỏ.

Mà Ninh Hiên ngày thường ham chơi, tới rồi thời điểm mấu chốt, bé cũng không đánh mất kiến thức, trực tiếp đứng đầu trường tiểu học trong thôn.

Ngoài phần thưởng của trường, ba anh em còn nhận được mẹ hứa cho tiền thưởng.

Năm đó sau khi nhận được tiền thưởng, bọn họ liền thực hiện lời hứa, mang theo em gái đi Cung Tiêu Xã trong thôn mua một đống đồ ăn vặt.

Sau đó về nhà lại bị mẹ tịch thu hơn phân nửa.

Tiểu Tại Tại: “……”

Nhìn đôi mắt ủy khuất của con gái đang khóc lã chã, lúc ấy Tô Hân Nghiên đành hứa hẹn như vậy: “Con không thể một lần ăn quá nhiều đồ ăn vặt, sẽ bị đau bụng, ngoan, mẹ giúp con bảo quản, mỗi ngày cho con một chút, như vậy Tại Tại mỗi ngày đều có đồ ăn.”

Gừng càng già càng cay, Tiểu Tại Tại lúc ấy liền bị mẹ lừa dối mà đồng ý.

Kết quả một đống đồ ăn vặt đó, bé mới ăn ba ngày, đã bị mẹ báo là hết rồi.

Đến nay cái loại tâm tình phảng phất giống sét đánh giữa trời quang, Tiểu Tại Tại còn nhớ rõ ràng.

Nhưng mà mẹ cố ý che chắn tâm tư, Tiểu Tại Tại căn bản nhìn không ra mẹ nói thật hay nói dối, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh mà tiếp thu hiện thực.

Bất quá hiện tại bé đã khôn hơn rồi.

Lần này sau khi anh trai thi xong nhận được tiền thưởng sau còn phải cho bé mua đồ ăn vặt, bé sẽ bảo các anh trai mỗi ngày cho bé mua một chút, không cần một lần mua hết, như vậy sẽ không bị mẹ tịch thu.

Nếu là Tô Hân Nghiên biết tiểu tâm tư của con gái, chỉ sợ sẽ nhịn không được cho bé một like.

Thật không hổ là con gái cô, điểm thông minh cơ trí này đúng giống cô.

Thực mau, thi cuối kỳ kết thúc, anh em Ninh gia chính thức tiến vào thời gian nghỉ đông.

Thành tích cuối kỳ yêu cầu phải chờ ba ngày sau mới hồi trường lấy, trước đó, bọn họ có thể về nhà nghỉ ngơi.

Vừa được nghỉ đông, Ninh Hàn và các em trai đã vứt cặp sách sang một bên, xắn tay áo, phụ giúp công việc gia đình.

Bọn họ đầu tiên là đem trong ngoài nhà đều tổng vệ sinh một lần, lại cướp hỗ trợ chăm sóc đất phần trăm, họ làm việc chăm chỉ đến mức khiến những người lớn như Tô Hân Nghiên không còn việc gì làm.

Nếu như thế, Tô Hân Nghiên dứt khoát quay đầu tập trung vào sự nghiệp kiếm tiền to lớn của cô.

Mỗi ngày đều ở trong phòng viết bản thảo.

Tiểu Tại Tại thích đi theo anh trai chạy loạn, anh trai làm việc bé cũng ở bên cạnh chờ, liền ngay cả chị Tiểu Hoa lại đây tìm bé chơi, cũng không thể đem bé lôi đi.

Có thể thấy được trong lòng tiểu gia hỏa, địa vị của anh trai có bao nhiêu quan trọng.

“Tại Tại, anh trai hôm nay phải vào trường nhận điểm, em có muốn đi cùng không?” Ninh Hàn cùng Ninh Hàng dắt xe đạp chuẩn bị ra cửa, thấy em gái đi sau, đột nhiên suy nghĩ hỏi.

“Muốn!” Tiểu Tại Tại ngay lập tức bật dậy và đáp lại siêu lớn.

Sợ thanh âm nhỏ, anh trai liền bỏ bé mà đi.

“Vậy em lên đây, để anh hai ôm em.”

Ninh Hàn duỗi chân ra, đạp xe quay đầu ra hiệu cho em hai bế em gái lên.

Ninh Hàng đối với tiểu thân mình tròn vo của em gái nhìn, nửa ngày không động tĩnh, Ninh Hàn chờ đến phiền, nhíu mày thúc giục: “Em nhanh lên.”

“Em muốn ôm eo em ấy.” Ninh Hàng trầm mặc một chút, tựa hồ ở châm chước dùng câu, muốn nói như thế nào mới không chân chính đả thương người: “Nhưng không tìm thấy.”

Tiểu Tại Tại: “……”

Đừng cho là tuổi em còn nhỏ liền nghe không hiểu anh là có ý tứ gì, anh hai xấu toàn bộ tâm tư đều viết hết lên trên mặt kia kìa!

Tiểu Tại Tại phồng má giận dữ, hai tay chống nạnh : “Anh hai ngại Tại Tại béo!”

“Không có.” Ninh Hàng phản bác cực nhanh, ngữ điệu thanh lãnh, biểu tình bình tĩnh.

Nếu không phải Tiểu Tại Tại có thể đọc ra tiểu tâm tư trên mặt anh hai, cũng bị dáng vẻ này của anh lừa dối cho qua đi.

Nhưng sau khi phản bác Ninh Hàng đã không cho em gái tiếp tục có cơ hội cãi cọ cùng mình nữa.

Thông qua động tác của Tiểu Tại Tại, anh thành công nắm eo bé, đôi tay trắng nõn thon dài cố duỗi, hết sức mà bế tiểu đoàn tử lên , nâng lên ghế sau của xe đạp, sau đó tự mình ngồi lên, ôm chặt em gái để ngăn không cho bé ngã xuống.

“Được rồi, xuất phát đi.”

Giọng nói lạnh lùng gấp gáp hơn không thể giải thích được.

Ninh Hàn không nghĩ nhiều, xác định em trai em gái ngồi ổn rồi, liền nhất giẫm chân đạp bàn đạp, cưỡi xe đạp, đạp như bay ra ngoài.

Những cơn gió lớn thổi qua, hầu hết đều được thân hình rộng lớn của anh cả ngăn trở, còn thừa một chút gió mềm nhẹ thổi qua mặt Tiểu Tại Tại, khiến cho mái tóc bằng của bé dựng lên giống một tiểu ngốc mao.

Tiểu Tại Tại vui vẻ mà vươn tay nhỏ, cảm nhận được luồng gió, liền vui vẻ cổ vũ,: “Anh anh đạp nhanh lên một chút nữa, chơi thật vui nha!”

Nửa đường, bọn họ còn gặp Tiểu Hoa cùng mẹ ra cửa.

“Chị Tiểu Hoa.” Tiểu Tại Tại vẫy tay chào hỏi cùng Tiểu Hoa.

“Tại Tại.” Tiểu Hoa cũng cười vẫy tay, ánh mắt có chút hâm mộ mà nhìn xe đạp.

Anh cả bé (TH) cũng có một chiếc xe đạp, nhưng là bởi vì anh cả rất ít về nhà, cho nên bé cũng không có cơ hội ngồi trên xe.

Mẹ Tiểu Hoa- Trương Hổ Nữu chú ý tới ánh mắt con gái, bàn tay to thô ráp do làm việc nhà nông: “Thích không, lần sau anh cả con về nhà mẹ bảo nó đạp xe chở con đi vài vòng quanh thôn nha.”

Con gái cô không cần hâm mộ nhà người khác.

“Thật sự?” Tiểu Hoa đôi mắt tức khắc sáng: "Vậy đến lúc đó mẹ nhất định phải giúp ta cùng anh nói nga.”

“Đã biết.”

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-45.html.]

Tiểu Tại Tại cùng các anh trai thực mau đến trường cấp hai của anh trai.

Cửa trường tới tới lui lui đều là học sinh mang khăn quàng đỏ, bọn họ hầu như đều tới nhận điểm.

Một đám học sinh trung học, tự nhiên lại có một nhóc con ba bốn tuổi, cũng thật thu hút.

Tiểu Tại Tại nắm tay anh cả anh hai, đi vào trường học bọn họ, một đường dẫn tới không ít tầm mắt.

Bất quá mọi người có xem, nhưng cũng không ai tiến lên đây quấy rầy bọn họ.

Thẳng đến khi hai anh trai vào lớp, mới đưa tới một ít bạn học của Ninh Hàn Ninh Hàng hỏi thăm.

“Ninh Hàn, Ninh Hàng, em bé này là ai thế? Lớn lên thật đáng yêu.” Một nam sinh cao gầy có quan hệ khá tốt với Ninh Hàn , tới hỏi thăm Tiểu Tại Tại.

Ánh mắt đơn thuần kia chính là một loại ánh mắt nhìn thấy những gì đáng yêu, tràn ngập sự yêu thích cùng thiện ý.

Bên cạnh có không ít người lặng lẽ dựng lỗ tai.

Không cần anh trai trả lời, Tiểu Tại Tại chính mình nhanh nhảu mà mở miệng: “Tại Tại là em gái của anh trai.”

“À thì ra là cậu có em gái đáng yêu vậy nha.” Một nam sinh khác trắng trẻo mập mạp lại đây, đánh giá Tiểu Tại Tại, hỏi: “Em gái nhỏ, em tên là gì.”

“Ninh Tại Tại.”

Tiểu Tại Tại một chút cũng không sợ hãi, ai hỏi cái gì liền đáp cái đó, tiểu nãi âm nộn hồ hồ(?), dẫn tới không nữ sinh trong lớp chú ý tới gương mặt của bé, vô cùng ngạc nhiên.

Hiển nhiên không chống đỡ nổi gương mặt đáng yêu này.

Mắt thấy mấy người chung quanh càng tới nhiều, Ninh Hàng hơi nhíu mày, duỗi tay đem em gái kéo đến về phía sau lưng mình che chở, Ninh Hàn tự hiểu tiến lên đuổi bới người đi.

“Đi ra chỗ khác đi đừng vây quanh chỗ này nữa, đừng dọa em gái tớ.”

“……”

Ánh mắt mọi người không hẹn mà mà dừng lại ở gương mặt đáng yêu lại tinh xảo của Tiểu Tại Tại , tựa hồ phát hiện bọn họ đang xem mình, tiểu gia hỏa còn ngoan ngoãn cười với bọn họ.

Một đòn trúng ngay tim!

Cũng…… Cũng không nhìn ra em bé có chỗ nào đã chịu kinh hách a!

Anh em Ninh gia này, kỳ thật chính là muốn bá chiếm tiểu khả ái, không cho bọn họ chơi với bé đi.

Hừ, nhìn thấy hết.

“Đều đứng ở chỗ này làm gì? Về chỗ ngồi hết đi.” Thầy giáo bước lên bục giảng kết thúc trận xôn xao này.

Anh em Ninh Hàn mang theo em gái trở lại trên chỗ ngồi của bọn họ.

Từ khi lên sơ trung, trường học liền thực hiện cho nam nữ tách ra không ngồi cùng bàn , phòng ngừa tình trạng yêu sớm, cho nên giáo viên cũng thuận lý thành chương cho hai anh em ngồi với nhau.

Hiện tại Tiểu Tại Tại tự nhiên cũng được ngồi bên cạnh anh trai.

Chưa ngồi được bao lâu bé được anh cả ôm vào lòng.

Có Ninh Hàn dưới mặt đất đương đệm thịt, Tiểu Tại Tại vừa lúc có thể từ phía sau bàn học thò đầu nhỏ ra.

Bé tò mò nhìn trái phải, cảm nhận được sự mới lạ khi lần đầu tiên được ngồi trong lớp.

Giáo viên trên bục giảng tự nhiên nhìn thấy một bạn nhỏ xa lạ, bất quá bởi vì bé là em gái của đệ nhất cùng đệ nhị của khóa, cũng là học trò ngoan, nên cũng không nói thêm cái gì.

Làm bộ như không nhìn thấy.

“Mọi người đều biết, thành tích cuối kỳ của chúng ta đã có”

“Nói thật, tôi đối với sự biểu hiện của các em……” Giáo viên lắc tờ giấy kiểm tra trên tay, và liếc nhìn học sinh bên bằng ánh mắt có chút lạnh.

Không ít học sinh học tập kém hận không thể tại chỗ biến mất.

“Cũng coi như là được.”

Quanh co, mọi người ngẩng đầu, kinh hỉ mà nhìn về phía giáo viên.

Chỉ thấy gương mặt nghiêm túc của thầy giáo khó có khi lộ ra nụ cười, liền khóe nếp nhăn ở khóe mắt thoạt nhìn đều san bằng không ít.

“Lần này khảo sát này của các em có thể nhìn ra có chút tiến bộ, điểm này rất tốt, bất quá các em phải nhớ kỹ, một lần tiến bộ không thể kiêu ngạo tự mãn, phải luôn có thái độ khiêm tốn, tiếp tục nỗ lực tiến thủ, tranh thủ ngày sau tiến bộ, thậm chí là cả đời tiến bộ.”

Một chén canh gà rót hết, mặc kệ bọn học sinh uống không uống, dù sao thầy giáo thoải mái.(?)

Ông cầm lấy bài thi, nói: “Hiện tại tôi gọi tên em nào em đấy lên nhận bài thi của mình.”

Ông thường đọc từ trên xuống dưới.

“Ninh Hàng.”

Ninh Hàng tập mãi thành thói quen mà đứng dậy, đi đến trước mặt thầy giáo, tiếp nhận bài thi.

Thầy giáo tán thưởng mà nhìn học sinh đắc ý của mình, khích lệ: “Khảo thật sự không tồi, toàn khoa mãn phân, lại đứng nhất toàn khóa, thậm trí đệ nhì cũng cách xa, bảo trì thành tích."

“Dạ.” Ninh Hàng bình đạm mà ứng một tiếng, xoay người trở về chỗ ngồi.

Mới vừa ngồi xuống, anh rất tự nhiên mà bế em gái từ trong lòng anh cả lại đây.

Đột nhiên bị thay đổi chỗ ngồi, Tiểu Tại Tại còn ngốc, liền thấy anh cả đứng dậy, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo và ngẩng cao đầu bước lên bục.

Lúc này, thầy giáo cũng nêu tên đệ nhị.

“Ninh Hàn.”

Vừa dứt lời, Ninh Hàn đã chạy tới nơi.

Đối với học sinh đệ nhị âu yếm, thầy giáo vẻ mặt ôn hoà: “Tới, đây là bài thi của em, những chỗ em sai thầy đã khoanh vào rồi, còn có câu có hai phương pháp làm,em lấy về đi xem, tranh thủ lần sau không phạm phải sai lầm đồng dạng, đem điểm tiến bộ hơn.”

“Dạ, cảm ơn thầy.” Thái độ của Ninh Hàn đối với thầy giáo còn tôn trọng hơn em trai mình rất nhiều.

Anh tiếp nhận bài thi, còn cùng thầy giáo cảm ơn, lúc này mới trở về chỗ ngồi, sau đó cướp em gái về,

Em gái thơm tho mềm mại ôm thực thoải mái, mới không cho cho người khác ôm.

Dù là em trai ruột cũng không được!

“……” Ninh Hàng nhìn anh cả với ánh mắt lạnh.

Ấu trĩ.

Loading...