Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 452
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:23:45
Lượt xem: 10
Chương Đào vừa thấy đề mục mà ban tổ chức ra, liền nhịn không được phun trào.
Tống Giảo an ủi cô: “Còn tốt, ít nhất chúng ta có thể tự do lựa chọn tác phẩm sở trường của bản thân để dự thi, hơn nữa bây giờ thời gian chuẩn bị cũng không gấp gáp như trước.”
Cũng giống như vòng sơ khảo trước, vòng thi này cũng cho phép thí sinh sử dụng tác phẩm trước đó của mình để tham gia, quy định duy nhất là tác phẩm dự thi không được giống hoàn toàn với tác phẩm vòng sơ khảo.
Vì tác phẩm thứ hai sẽ tham gia vào tất cả các phần đánh giá ở giai đoạn sau, cho đến khi xác định được top 30.
Đến lúc đó, ban tổ chức trưng bày các tác phẩm sơ khảo cùng với các tác phẩm cuối cùng trong phòng triển lãm.
Nếu là có người nhìn thấy có hai tác phẩm giống nhau y như đúc, mà lại còn xuất phát từ một họa sĩ, thì sẽ khiến mọi người vô cùng nghi ngờ liệu họa sĩ chỉ có thể vẽ một bức tranh hay như vậy hay không?
Mà năng lực lựa chọn của ban tổ chức đồng dạng cũng sẽ bị nghi ngờ.
Hiển nhiên, dù là họa sĩ dự thi hay là ban tổ chức, đều không muốn nhìn thấy loại kết quả này.
“Làm sao bây giờ a! Lúc thi đấu vòng loại đó, tớ đã nộp lên bức tranh mà tớ đắc ý nhất, hiện tại đi đâu tìm tác phẩm tốt hơn mà nộp lên đây?”
Chương Đào bực bội che đầu, ngã xuống giường khóc.
Đề tự do tưởng chừng rất thuận lợi, nhưng thực tế, việc xuất hiện đề này cũng đồng nghĩa với việc thời gian nộp tác phẩm thứ hai mà ban tổ chức đưa ra cũng lại có hạn, để mà vẽ thêm một bức tranh nữa trong thời gian đó thì đã quá muộn.
Trừ phi hiện tại cô có thể giống như Tại Tại, đột nhiên xuất hiện linh cảm, sau đó cầm bút vẽ chui đầu thế giới hội họa ba ngày ba đêm, bằng không thật sự đúng là không có khả năng nộp lên tác phẩm thứ hai khiến bản thân như ý.
So sánh với sự phiền não của Chương Đào, những người khác đều có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tống Giảo cũng đã gửi tác phẩm xuất sắc nhất của mình trong vòng loại đầu tiên của cuộc thi này, nhưng cô có quan điểm rõ ràng về khả năng của mình.
Cô biết rằng trong cuộc thi mang tính quốc gia với những tranh đấu kịch liệt này, bản thân mình trong vòng loại có thể trổ hết tài năng đã không tồi lắm rồi, muốn đi tiếp, khả năng không lớn.
Cho nên cô đối với kết quả của phần thi thứ hai này không có chờ mong gì nhiều, tất nhiên cũng có chút hi vọng có thể Phật hệ.
Lan Ỷ thì khác hẳn so với Chương Đào và Tống Giảo.
Trên thực tế, cô cũng có năng khiếu về hội họa, từ nhỏ cô đã theo học hội họa từ ông của mình, đại sư về hội họa truyền thống Trung Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-452.html.]
Xuất phát từ sự tự tin mãnh liệt về bản thân mình, Lan Ỷ không nộp lên tác phẩm mà mình ưng ý nhất vào vòng loại đầu tiên, chỉ có thể coi như tác phẩm đạt tiêu chuẩn của cô mà thôi.
Cho nên trong tay cô vẫn còn nhiều tác phẩm khác tốt hơn cho phần thi thứ hai này.
Điều này giống như một tác giả tiểu thuyết nắm trong tay bản thảo, nếu có bản thảo trong tay thì tâm liền không xao động.
“Tại Tại.” Tống Giảo thấy Tại Tại đang ngồi trước ở bàn vẽ pha màu, mà trước mặt cô bạn này là một bức tranh vẽ được một nửa, không nhịn được sự thắc mắc nói: “Cậu muốn lấy tác phẩm này đi dự thi sao?”
Không phải là cô nói tác phẩm này của bạn cùng phòng là không đẹp.
Mà là……
Bức tranh này, mặc dù chỉ vẽ được một nửa, nhưng chỉ cần nhìn vào phân một nửa được vẽ ra kia, đều có cảm giác khiến người ta không thở nổi.
Ở giữa bức tranh, có một đường viền mờ nhạt của một con mắt, mà ở xung quanh con mắt, lại dùng một mảng màu hồng đen có phần u uất, bên cạnh đó còn mơ hồ hiện ra một bóng người m.ô.n.g lung có phần vặn vẹo, hay đó là quỷ ảnh?
Việc sử dụng màu sắc này là đậm và mạnh mẽ, và thể hiện một cách trực quan nhất tâm trạng của người họa sĩ lúc bấy giờ.
Sự tuyệt vọng đến vô tận, khiến người ta cảm thấy sởn da gà.
Thật ra Tống Giảo có thể nhìn ra được, khi bức tranh này được hoàn thành, tuyệt đối sẽ là một bức tranh không thua kém gì với những bức tranh của các họa sĩ nổi danh thế giới.
Nhưng bức tranh này lại cho người ta cảm thấy nó quá.....tiêu cực.
Cuối cùng thế nhân khi đánh giá bức tranh này chắc chắn sẽ có nửa nọ nửa kia.
Đương nhiên, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến giá trị của bức tranh, nhưng Tống Giảo lại rất lo lắng cho tinh thần và cảm xúc của Tại Tại.
Thân là bạn cùng phòng, dường như các cô ngày đêm sinh sống với nhau, thì cũng là người biết và cảm nhận được trạng thái của nhau đầu tiên.
Trong khoảng thời gian Tại Tại dần hoàn thiện bức tranh này, cô bắt đầu trở nên trầm mặc ít lời hơn, ăn uống dần dần ít đi, thậm chí còn dứt khoát tuyệt thực không ăn cơm, cả người đều bị gầy đi.
Nghe nói khoảng thời gian trước lúc cậu ấy đi làm bán thời gian còn bị ngất xỉu, làm không ít người sợ hãi.
Điều này khiến cho Tống Giảo bắt đầu cảm giác, bức tranh này giống như một bức tranh kinh dị, nó ở dần dần hấp thu sinh mệnh cùng tinh lực của Tại Tại, muốn cùng đem cô lôi vào vực sâu của địa ngục.