Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 464

Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:27:36
Lượt xem: 20

Ninh Hiên đang nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy một thân thể mềm mại tựa vào bên cạnh mình, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy cằm của anh, hai khuôn mặt lộng lẫy hấp dẫn như nhau chỉ cách nhau một cm, hơi thở của nhau đều có thể mơ hồ cảm nhận được.

Ninh Hiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên thích một cô gái, lại phải chịu một trận lớn như vậy?

Hiện tại toàn thân anh cứng đờ, đồng tử hơi trợn to, cả người đều bày một loại trạng thái dại ra, hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng nói thật, loại trạng thái này làm anh……

“Còn rất đáng yêu.”

Một giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo tiếng cười gian xảo vang lên bên tai Ninh Hiên, khiến anh càng thêm say, đầu óc càng thêm mờ mịt.

“Anh thích tôi?”

Ninh Hiên bối rối, cơ hồ khi nghe thấy câu hỏi của Lan Ỷ, gật đầu lia lịa, đờ đẫn nói: "Thích."

Khi lời thú nhận thốt ra, trên khuôn mặt yêu nghiệt trắng nõn, bắt đầu xuất hiện màu đỏ ửng làm người ta say đắm.

“Nhưng thực sự xin lỗi.”

Lan Ỷ buông lỏng cánh tay đang cầm lấy cằm của Ninh Hiên, nháy mắt khôi phục thành bộ dáng xa cách như bình thường kia: “Anh cũng không phải là loại hình mà tôi thích, hy vọng về sau anh không cần lại đến tìm tôi, miễn cho làm Tại Tại bị kẹp ở giữa hai người bị xấu hổ.”

Cô vẫn rất quý trọng tình bạn đẹp này.

Thì ra, Lan Ỷ vẫn phát hiện được bạn cùng phòng có ý định mai mối cho cô và anh trai của cậu ấy nên đã cắt đứt trước khả năng này.

Rốt cuộc ở bên trong kế hoạch của Lan Ỷ, trước khi cô tốt nghiệp chưa tình được việc làm, trước khi có được năng lực độc lập kinh tế, cô không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương.

Hơn nữa nếu tìm người đàn ông mà giống ba cô phong lưu thành tính……

Lan Ỷ nhàn nhạt rũ mắt xuống.

Vậy không bằng để cô độc thân cả đời.

“Thực sự xin lỗi đột nhiên không lễ phép mà nói với anh mấy câu không lễ phép này, nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu tôi không thích anh, mà còn cố ý tỏ ra không biết vẫn luôn để như vậy, cho nên…… vẫn nên từ chối thì tốt hơn, tái kiến.”

Sau khi đột ngột xin lỗi, Lan Ỷ mở cửa xuống xe rời đi.

Để lại Ninh Hiên một mình ngồi ở trong xe ngây ngốc, còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

*

Ninh gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-464.html.]

Tại Tại đang thu dọn hành lý bên cạnh vali, vừa đóng gói vừa lẩm bẩm: "Quần áo, tất, giày, bàn chải đánh răng ..."

Cô đang kiểm kê từng món đồ trong hành lý, sau khi xác nhận không nhầm lẫn hay là thiếu sót cái gì, mới vừa lòng đóng chiếc vali lại.

Ngày mai cô sẽ phải lên máy bay theo chân anh cả đến Ma Đô, trước đó, phải chuẩn bị tốt hành lý trước khi đi.

“A, đúng rồi, kẹp tóc của mình!”

Chợt nhớ ra lần trước chiếc kẹp tóc yêu thích của mình đã để ở phòng của anh ba, Tại Tại vội vàng đứng dậy đi đến phòng của Ninh Hiên để tìm chiếc kẹp tóc.

Trong phòng Ninh Hiên không có ai, im ắng một mảnh, rất nhiều thứ đã không còn, thậm chí gần hết quần áo trong tủ cũng thiếu.

Có thể thấy mấy ngày nay không có người sống ở đây.

Nhìn thấy bộ dáng quạnh quẽ của nơi này, Tại Tại ưu sầu mà thở dài: “Đều do mình.”

Sớm biết vậy ngày hôm đó cô không nên đi cuộc triển lãm tranh đó cho rồi.

Không đi thì sẽ không gặp Lan Ỷ cùng anh ba cô, không gặp thì cô cũng sẽ không phát hiện ra bí mật nhỏ của anh ba cô, cũng sẽ không dẫn tới cảnh anh cô cô thất tình.

Nhưng hiện tại người đã vì trị liệu tình thương, trốn đến rừng già nơi núi sâu đi đóng phim, trong khoảng thời gian ngắn khó mà về nhà, dù cho hiện tại cô muốn đi xin lỗi anh ba cũng không được.

Nghĩ vậy, Tại Tại lại nhịn không được mà phát sầu tiếp.

“Haizz. mình đúng là tạo nghiệp rồi!”

“Thở dài cái gì hở? Không thấy bà nội con đang gọi con sao? Chạy nhanh xuống lầu ăn cơm.” Tô Hân Nghiên đi ngang qua trước cửa phòng con trai nhỏ, nhìn thấy con gái ở bên trong đang kêu than như quỷ rống, lập tức dạy dỗ cô một trận.

Sau khi đi xuống lầu sau lưng mẹ, nhìn bóng lưng của mẹ phía trước, cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Sau khi lớn lên, cô cũng bắt đầu không thích chia sẻ suy nghĩ của mình cho ba mẹ biết, thậm chí còn dùng đọc Tâm Thuật đọc được tin tức, Tại Tại cũng không muốn chia sẻ cho mẹ biết nữa.

Nhưng cô rõ ràng còn nhớ rõ, khi mà cô còn nhỏ, chuyện gì cũng đều thích nói cho mẹ biết.

Tô Hân Nghiên đưa lưng về phía con gái dường như nghe được tiếng lòng của cô, cũng không quay đầu lại mà nói: “Chuyện tình cảm của anh ba con không có quan hệ gì với con cả, con gái nhà người ta không thích anh con thì là không thích, đây là cưỡng cầu không tới, mặc dù chuyện này không có con, về sau chuyện này cũng sẽ xảy ra, hiện tại sớm bị cự tuyệt cũng là chuyện tốt, ít nhất anh ba con cũng sẽ không lún sâu vào chuyện này nữa, muốn chạy ra cũng có thể dễ dàng chút.”

“Con không suy nghĩ cái này.”

Tại Tại nhấp miệng, nhanh chân chạy thình thịch lướt qua mẹ xuống lầu.

Thực ra trong lòng cô vẫn không thoải mái, nhìn thấy bộ dạng tan nát cõi lòng của anh ba, cô cũng rất đau khổ.

Nhưng cô không có khả năng cưỡng bách Lan Ỷ đi thích anh ba cô, trên thế giới này không có kiểu vô lý như vậy.

Cho nên chuyện này, cũng chỉ có thể dựa chính bản thân anh ba cô chịu đi.

Loading...