Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-10-22 14:55:50
Lượt xem: 13
“Cô Trình, cô có thể nhớ lại cẩn thận một chút thử xem, những nơi mà cô đã từng đi qua, có lẽ vòng cổ không phải bị người ta trộm đi, mà là ngoài ý muốn rớt ở đâu đó chẳng hạn.”
Một giọng nữ lí trí vang lên, tức khắc hấp dẫn tầm mắt của mọi người ở đây.
Đó là một người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ, nhưng trông cô ấy không lộng lẫy chút nào mà ngược lại là một khí chất đầy văn nhã và giỏi giang.
Cô ấy là một người vừa nhìn là biết đây là một nhân vật có năng lực, mà thân phận cũng tương xứng với khí chất này, nhất định không đơn giản.
Nếu không những người chung quanh, bao gồm cả vị tiểu thư bị mất vòng cổ kia nữa, tất cả đều yên lặng để cho cô gái đó nói.
Trong im lặng, một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào đột nhiên vang lên, phụ họa cho cô gái lí trí đó: “Đúng vậy, có lẽ là do rơi mất ở đâu đó chẳng hạn, cô Trình có thể tìm lại một chút, có lẽ là có thể tìm được vòng cổ của cô.”
Người mở miệng là Tại Tại.
Cô không quen vị tiểu thư kia, nhưng nghe người khác gọi cô ấy là ‘ cô Trình ’, thì cũng gọi như vậy.
Cô Trình không chỉ biết thân phận của Tại Tại, mà cô cũng biết thân phận của cô gái lí trí kia.
Người sáng lập Công Ty Lan Linh, Bạch Hinh.
Các công ty con của nó không chỉ điều hành một thương hiệu quần áo thời trang cao cấp nổi tiếng trong nước, mà còn bao gồm cả túi xách, đồ trang sức và thậm chí cả mỹ phẩm, v.v. và có cơ sở sản xuất và cửa hàng riêng.
Đồ trang sức nhà cô cũng không thiếu đồ được mua từ đây.
Quan trọng nhất chính là, người này cũng giống như Ninh Hàn chủ tịch tập đoàn bất động sản Ninh gia , cũng là một nhân vật lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là người xuất chúng của thế hệ trẻ trong giới kinh doanh, thường được rất nhiều trưởng lão nhà giàu trọng dụng. thế hệ thứ hai như một tài liệu giảng dạy tích cực để giáo dục thế hệ trẻ.
Cho nên vừa thấy chính là người này mở miệng, cô Trình mặc dù muốn cãi nhau tiếp, cũng chỉ có thể nhịn hỏa khí xuống, ngoan ngoãn nghe lời hai cô nói, nhớ lại bản thân đã từng đi qua đâu, lại trở về tìm.
Khách quý mất một món đồ quan trọng.
Việc này đối với bữa tiệc này chính là một chuyện lớn, bọn họ vội vàng phái một nhóm người giúp đỡ tìm kiếm.
Lúc này, mới hiểu hết ý nghĩa của từ “nhiều người, sức mạnh to lớn”.
Vừa tìm chưa được quá hai mươi phút, có người tìm thấy sợi dây chuyền của cô Trình trên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nữ.
Khi giọng nói này vang lên, cô Trình lúc này mới nhớ ra, thì ra lúc bản thân vào nhà vệ sinh nữa trang điểm lại, sợ làm bẩn vòng cổ, cho nên đã tháo chiếc vòng cổ kia ở bên cạnh.
Không nghĩ tới rời đi nhà vệ sinh lại quên mất, chờ sau đó phát hiện ra không thấy vòng cổ đâu, cũng không nhớ ra vừa rồi nó bị cô ta để quên ở nhà vệ sinh.
Lúc này liền xấu hổ.
Nhìn thấy sắc mặt của cô Trình kia, có người phong độ yên lặng thối lui, không chê cười người ta, nhưng luôn có những người không biết tự giác, còn hứng thú bừng bừng vây quanh chỗ đó xem người ta bị chê cười.
Bọn họ muốn nhìn người phụ này sẽ xử lý tình huống xấu hổ này như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-487.html.]
Cô Trình không xử lý được, cô ta cũng không muốn xử lý, làm mất mặt như vậy, hiện tại cô ta chỉ muốn che mặt lại, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy khỏi đây.
Không một chút nghĩ ngợi, cô xách váy lên, chạy luôn.
Bạch Hinh nhíu mày.
Tiến lên một bước muốn ngăn cản cô gái đó lại, kêu cô phải cho người phục vụ kia một lời xin lỗi, không nghĩ tới lại bị đối phương đẩy một cách mạnh mẽ, chân đi giày cao gót xoay người, ngã về phía sau.
“A ——!”
Đám người phía sau vang lên một trận sợ hãi.
“Cẩn thận!” Tại Tại theo bản năng muốn đi về phiá trước, muốn tiếp được Bạch Hinh, đáng tiếc chân cô lại quá ngắn, không có thể kịp thời đuổi tới.
Còn may, một bóng hình cao lớn đang đứng ở bên cạnh, trực tiếp duỗi ra tay, đỡ lấy Bạch Hinh một cách vững vàng.
“Cô không sao chứ?”
Hai giọng nói một nam một nữ vang lên cùng lúc.
Bạch Hinh vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ có gương mặt tinh xảo đáng yêu đang cúi người nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra sự lo lắng.
Mà phía sau cô gái nhỏ này, là một người đàn ông cường tráng.
Người đàn ông này nhìn có vẻ lạnh lùng, dung mạo có vài phần tương tự với cô gái nhỏ đáng yêu kia, hai người hẳn là anh em.
Đầu óc nhiều chuyển vài vòng, Bạch Hinh liền đoán được thân phận đối phương.
Tiệc tối hôm nay cũng chỉ có cặp anh em Ninh nổi bật nhất kia mà thôi, cũng không có người khác.
Cô nương theo lực đạo của Ninh Hàn đứng thẳng đứng dậy, lui về sau vài bước, sửa lại trang phục có chút rối loạn, cảm ơn hai anh em nhà kia: “Tôi không có việc gì, cảm ơn hai người.”
“Không cần cảm ơn đâu, thấy việc nghĩa hăng hái làm là điều đương nhiên.” Ninh Hàn còn chưa kịp nói, đã bị em gái anh cướp lời.
Anh liếc mắt nhìn em gái một cái, gật đầu theo: “Không cần cảm ơn.”
“Chị ơi, em tên là Ninh Tại Tại, chị tên là gì thế ạ?” Từ ánh mắt đầu tiên Tại Tại nhìn đến Bạch Hinh đã rất thích chị gái này, nhịn không được muốn tiến đến trước mặt người ta.
Cô nghĩ, đây có lẽ là duyên từ mắt trong huyền thoại đi.
“Bạch Hinh.”
Bạch Hinh vốn là người trầm tư, nhưng cô lại ngoài ý muốn thích kiểu em gái nhỏ tâm tư đơn thuần này.
Khả năng con người luôn là thích những kiểu mà mình không có được đi.
Đương nhiên, khi giao lưu cùng với em gái nhỏ, Bạch Hinh cũng không quên ân nhân của bản thân.