Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-10-22 15:56:50
Lượt xem: 16
“Thôi đừng có khen nữa, chị đây sắp bị cái miệng ngọt của em đến ngượng ngùng rồi.” Bạch Hinh buồn cười mà niết nhẹ cái má bánh bao của Tại Tại, không đợi cô gái nhỏ kịp phản ứng, liền buông lỏng tay ra, ngược lại thúc giục cô ra cửa.
“Đi thôi, còn không nhanh chân lên, thời gian cơm trưa cũng sắp trôi qua rồi.”
“OK.” Tại Tại cầm chiếc túi nhỏ của mình chạy lon ton ra sau Bạch Hinh.
Xe của Bạch Hinh được ngừng ở trước cửa biệt thự Ninh gia.
Nhưng lúc này, cô đang ngơ ngác đứng trước đầu xe của mình, không vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì cô phát hiện mình đỗ xe ở đây đã cản trở người khác.
Chiếc ô tô màu đen yên tĩnh đứng ở đằng sau chiếc xe ô tô màu trắng, giống như một vị thân sĩ ổn trọng mà ưu nhã, kiên nhẫn chờ đợi cô gái đằng trước ý thức được sự tồn tại của bản thân, sau đó mới ngượng ngùng lễ phép nhường đường..
Ngượng ngùng thì Bạch Hinh thật ra không cảm giác được, cô chỉ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô đến nhà người ta rồi chặn lối ra vào của nhà người ta, điều này đúng là do cô không đậu xe đúng cách.
Sau khi hoàn hồn, cô vội bước nhanh đi qua, một bên duỗi tay mở cửa xe một bên giương giọng xin lỗi chủ nhân của chiếc xe ở phía sau: “Ngượng ngùng, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Cửa kính màu đen của chiếc xe màu đen dần dần lộ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của một người đàn ông.
Đôi mắt đen và sâu của anh ta quét qua Bạch Hinh, hơi ngừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mang theo sự kiên nhẫn: “Không vội, Bạch tổng cứ từ từ.”
Vừa dứt lời, còn chưa thấy Bạch Hinh có động tác gì, một cái đầu nhỏ khả ái đầu nhỏ thò ra, trực tiếp ở trước mặt Ninh Hàn nói: “Anh cả, tụi em muốn đi ăn trưa, anh muốn cùng đi không?”
“Em không hỏi Bạch tổng người ta có để ý khi em dẫn thêm một người sao?”
Câu này của Ninh Hàn thật ra là đang uyển chuyển cự tuyệt.
Mấy cô gái đi chơi, đột nhiên nhiều thêm một người đàn ông, em gái thì không ngại, không đại biểu người khác không ngại, anh cũng không muốn nhận cái vai làm người ta xấu hổ kia đâu.
“À quên mất, em đi hỏi đây.”
Tại Tại ngượng ngùng gãi đầu, lại quay đầu chạy về phía Bạch Hinh hỏi: “Chị bạch, chị có để ý nếu để anh cả em đi chơi cùng chúng ta không ạ?”
Bạch Hinh sửng sốt.
Thật ra thì cô cũng không để ý lắm, trong lĩnh vực kinh doanh, cái trường hợp gì đều ứng phó qua, hiện giờ cũng chỉ là một bữa cơm nhỏ thêm một người đàn ông, căn bản không có gì để ý.
Chỉ là……
“Anh cả em muốn cùng chúng ta đi sao?”
Loại vấn đề này vẫn nên phải hỏi rõ mới tốt, miễn cho có hiểu lầm gì đó sinh ra, vậy đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.
“Muốn mà, chính anh cả bảo em hỏi xem chị có ngại không đó.” Tại Tại không hề nghĩ ngợi liền gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-491.html.]
Rốt cuộc thì cô vẫn còn quá nhỏ tuổi, chưa đủ kinh nghiệm, cũng không có đọc Tâm Thuật phụ trợ, căn bản không thể nhìn thấy được ẩn ý của anh cả nhà mình.
Không, mặc dù là có đọc Tâm Thuật phụ trợ, Tại Tại cũng rất khó nhìn thấu anh cả của hiện tại.
Nhưng cô cũng có thể hiểu được đại khái ý tứ, ít nhất sẽ không dẫn ra cái hiểu lầm nghiêm trọng như bây giờ.
Nhưng hiện tại hiểu lầm đã được tạo ra.
Cho nên không thể hiểu được, Ninh Hàn xuống xe, ngồi lên trên xe của Bạch Hinh.
Bạch Hinh ở phía trước lái xe, còn anh và em gái thì ngồi ở phía sau, không khí nhất thời yên tĩnh, nhìn nhau nhưng không nói gì.
Qua một lát, vẫn là Tại Tại dẫn đầu đánh vỡ không khí trầm mặc: “Chị Bạch, giữa trưa chúng ta ăn cái gì?”
Hôm nay nói đúng ra là Bạch Hinh mang Tại Tại chơi, cho nên nên cô chỉ cần mang theo người đi cùng Bạch Hinh, căn bản không cần phải phí tâm tư về vấn đề hành trình, cũng không biết hôm nay hai cô định đi đâu.
“Chị mang hai người đến một quán ăn này ở Ma Đô.” Bạch Hinh nói.
Cô quay xe, đưa hai anh em Ninh gia đến một cửa hàng cổ kính nằm sâu trong một con hẻm tương đối vắng vẻ.
Bởi vì ngõ nhỏ quá nhỏ, mà xe của cô lại quá lớn, nên khi đến gần điểm đến, cả nhóm phải xuống xe đi theo Bạch Hinh một đoạn.
Nhưng Tại Tại lại cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Bởi vì đồ ăn ở cửa hàng này thật sự là ăn quá ngon!
Mọi người đều biết, đại bộ phận đồ ăn ở Ma Đô đều thiên về vị ngọt.
Tại Tại quen hương vị thủ đô, không hợp với khẩu vị của Ma Đô bên này, hằng ngày ăn cơm không phải chờ anh cả cô tan tầm về nhà nấu cơm cho ăn, chính là để dì bảo mẫu nấu một món ăn đơn giản không ngọt.
Mà quán nhỏ lâu đời này cũng mang đặc trưng riêng của Ma Đô, có thể vừa miệng, ngọt vừa đủ khiến người ta cảm thấy dù ngọt một chút vẫn ngon.
“Quả nhiên, thật ra là không phải em không ăn quen đồ ăn bên này, mà là em không gặp được đồ ăn ngon chân chính thôi.” Rượu đủ cơm no, Tại Tại vuốt cái bụng nhỏ hơi nhô lên, vẻ mặt thỏa mãn nói.
“Vậy theo ý từ của em là, kỳ thật là em không gặp được chị sớm hơn hả.”
Bạch Hinh vui đùa.
Tại Tại nghe xong, lại trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, là do em gặp được chị quá muộn.”
Nói xong, cô còn không nhịn được mà nở nụ cười.
Thì ra Tại Tại vừa rồi chỉ là theo Bạch Hinh vui đùa mà thôi.
Hai cô gái vừa tán gẫu vừa cười nói, nhưng cũng không bỏ lại Ninh Hàn, thỉnh thoảng sẽ cùng anh trò chuyện.
Làm người ta ngạc nhiên hơn chính là.