Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-09-03 15:30:04
Lượt xem: 76
Hai đầu heo còn lại trong thôn hôm nay đều bị giết, qua tay đầu bếp, làm thành những món mĩ vị có thịt, đưa lên từng bàn tròn lớn.
Những chiếc bàn ghế này được nhà dân mang đến để bày tiệc mừng năm mới.
Dựa theo truyền thống Trần gia thôn, toàn thôn sẽ ăn một bữa cơm tất niên trước ngày giao thừa.
Ăn xong bữa bày, ngày mai chính thức tới hôm trừ tịch, mọi người đều sẽ ở nhà đón giao thừa.(trừ tịch=giao thừa)
Tiểu Tại Tại được ôm ngồi ở trên đùi mẹ, tuổi này của bé chưa có ghế ngồi riêng, vì vậy chúng chỉ có thể ngồi trong lòng cha mẹ, hoặc đứng cạnh cha mẹ, vừa ăn vừa chơi, hoặc ngồi cạnh bố mẹ, chờ được cho ăn.
Một cái bàn to, vô cùng náo nhiệt mà xung quanh ít nhất phải trên dưới hai mươi người.
Nếu trong năm không được mùa, thì bữa trừ tịch này không đủ ăn.
Nhưng đồ ăn hôm nay, chỉ có thể ăn không hết, chứ không thể nói là không đủ ăn.
ngoại trừ các món ăn có thịt từ hai đầu heo to được g.i.ế.c hôm nay, trên bàn còn có gà vịt thịt cá, đậu phụ cùng các loại thức ăn chay, đó đều là thức ăn trong thôn trữ, có thể ăn uống thả ga, không cần tiền.
Ngay cả nhóm thanh niên trí thức mới tới cũng được mời đi đón giao thừa.
“Mọi người yên lặng, tôi có đôi lời muốn nói.” Trước khi khai đũa, thôn trưởng cầm một cái loa nhỏ, cười tủm tỉm mà lớn tiếng nói.
Toàn trường cũng rất phối hợp yên lặng lắng nghe.
“Trong năm trước, mỗi người dân chúng ta đều phát huy đầy đủ tinh thần cần lao khắc khổ, làm đồng ruộng chúng ta được mùa, góp phần vững chắc vào công cuộc phát triển và xây dựng đất nước, mọi người đều làm rất tốt, tôi trước toàn thể các thôn dân kính ly nước này!”
Thôn trưởng cầm ly, dứt khoát uống hết ly nước.
Bọn họ không có dư lương thực có thể để ủ rượu, chỉ có thể thay rượu bằng nước.
Nhưng tất cả dân làng đều rất hoan hô, vỗ tay vang dội, tiếng reo hò vang dội: "Hay! Hay!"
Một ly xuống bụng, thôn trưởng tiếp tục hào khí vạn trượng nói: “Tuy rằng năm trước chúng ta thông qua đôi tay lao động, lấy được thành quả không tồi, nhưng sang năm mới, tôi hy vọng mọi người lại có thể nổ lực thêm, tranh thủ giúp cho cuộc sống của chúng ta càng ngày càng rực rỡ!”
“Tới tới tới, mọi người bắt đầu dùng bữa đi, ăn ngon uống no say, ăn không đủ no không được đi!” Thôn thư ký đứng lên, mặt hồng hào khai tịch.
Mọi người sớm đã như hổ rình mồi giơ đũa lên, tiếp đó chính là một cuộc tàn phá.
Tô Hân Nghiên nhanh tay, gắp thức ăn cho con gái, gắp được một nửa bát, sau đó mới chậm rãi cho bé ăn.
Đoạt đồ ăn ở bàn ăn tuy không được phép tắc cho lắm, nhưng với bầu khong khí này mọi người đều bỏ qua phép tắc ăn uống vui vẻ.
Đồ ăn ngon phải ăn vào bụng mới là thật.
Đây mới là chân lý duy nhất.
Cho nên, không để bé con nhà mình bị đói, Tô Hân Nghiên cũng chỉ có thể nhập gia tùy tục, gia nhập hàng ngũ đoạt đồ ăn.
Một bữa cơm náo nhiệt, nhưng cũng khiến người ta mệt mỏi.
“Tại Tại no rồi.” Tiểu Tại Tại xoa nhẹ cái bụng căng tròn của bé, tự giác mà từ trong lòng mẹ chui dưới, chạy đi tìm đồng bọn chơi đùa.
Tiểu Hoa cũng đã chui ra, nhìn thấy Tiểu Tại Tại, lập tức chạy chậm lại đây dắt tay bé.
“Tại Tại đi, chúng ta đi chơi.”
Tiểu Tại Tại: “Chơi gì thế?”
Tiểu Hoa: “Chơi quăng khăn.”
“Nhưng chúng ta không có khăn tay.” Khăn ở thời này khá là quý, nhà ai đều sẽ không đồng ý tùy tiện cho trẻ con lấy ra chơi.
Nếu làm mất làm sao bây giờ?
“Chúng ta thay thế bằng cái khác.” Tiểu Hoa nói.
Bé đưa Tiểu Tại Tại đến bên một nhóm trẻ khác, bên trong đại đa số đều là những người ngày thường thường xuyên cùng Tiểu Tại Tại chơi, trong đó liền có lần bận cùng nhảy dây lần trước với bé.
Đều là bé gái, tổng cộng có sáu người.
Trừ bỏ Tiểu Tại Tại cùng Tiểu Hoa ở ngoài, bốn đứa trẻ khác có tên lần lượt là Trần Ni Nhi, Trần Chiêu Đệ, Trần Nữu Nữu, Lý Nhị Nha.
Các bé đều lớn hơn Tiểu Tại Tại hai ba tuổi, chỗ nà chỉ có Tiểu Tại Tại là nhỏ nhất.
“Chúng ta lấy cái này thay khăn tay đi.” Trần Ni Nhi từ trong túi lấy ra một mảnh vải hình vuông bị rách tung tóe.
Miếng vải này không chỉ cũ, còn dơ, đã sớm nhìn không ra hình dáng ban đầu.
“Đây là cái gì thế?” Trần Chiêu Đệ ngày thường làm việc nhà, tương đối thích sạch sẽ, nhìn miếng vải này có chút ghét bỏ.
Cái này còn bẩn hơn giẻ lau nhà bé? Đừng nói đây chính là giẻ lau Trần Ni Nhi lấy trộm từ trong ra?
Có không ít người đồng dạng ý tưởng.
Tiểu Tại Tại nhìn một vòng, nhịn không được muốn cười, nhưng bé là bé ngoan phải nhịn.
Không…… Không thể lộ.
Nội tâm bé con gắt gao che lại miệng nhỏ của mình.
“Đây chính là chiến lợi phẩm của tôi!” Trần Ni Nhi không nhìn thấy mấy người chị em khác đang xem thường miếng vải này, đầu nhỏ ngẩng cao, đắc ý dào dạt tuyên cáo: “Là tớ lấy trộm miếng vá từ trên áo của anh tớ đấy!”
Mọi người: “……”
Giờ khắc này, Tiểu Tại Tại mới thực sự nhận ra ý nghĩa của việc 'không nói nên lời' mà mẹ bé nói.
“Hay là chúng ta tùy tiện lấy cỏ dại trên mặt đất, thay nó làm khăn tay.” Tiểu Hoa làm như không có chuyện gì quay đầu đi xuống đất tìm cỏ dại.
“Tớ tới giúp cậu.”
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-52.html.]
……
Mọi người vui vẻ tiếp thu đề nghị, cũng giúp đỡ tìm cỏ dại.
Chẳng bao lâu, một khối 'khăn tay' được làm từ cỏ dại đã thành hình, cũng đầy đủ đồ để chơi. Trần Ni Nhi chỉ có thể tiếc nuối cất đi vinh quang mà mình tìm được, xem bộ dáng mấy chị em ghét bỏ, lần sau bé nên lấy mụn vá nào sạch sẽ hơn trên quần áo của anh trai đi.
Quăng khăn tay về cơ bản là một trò chơi nhỏ mà tất cả trẻ em đều đã chơi.
Quy tắc rất đơn giản, mọi người sẽ ngồi vây quanh thành một vòng tròn, sau đó một người trong đó cầm khăn tay đứng ở ngoài vòng tròn, chậm rãi bước đi, những người khác bắt đầu hát một bài hát thiếu nhi, chờ một người nào đó quăng khăn tay, liền bắt đầu trò chơi.
Người nào quăng xong khăn tay sẽ đứng dậy mà chạy một vòng, chạy xong liền tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, xem như hoàn thành nhiệm vụ, mà người bị ném tới yêu cầu lập tức phản ứng, cầm khăn tay,trước khi người ném khăn tay cho mình ngồi xuống bắt được, nếu không phải sẽ trở thành người tiếp theo quăng khăn tay.
Thông qua việc oẳn tù sì, Tiểu Tại Tại là người thứ nhất quăng khăn tay.
Bé cầm một cây cỏ dại, giống như một ông già đi dạo, với đôi tay nhỏ bé để sau lưng và đôi chân ngắn chầm chậm lắc lư sau lưng mọi người.
“Quăng khăn tay, quăng khăn tay, nhẹ nhàng đưa cho một người bạn, không cần nói cho họ……”
Bất tri bất giác, chiếc ‘ khăn tay ’ trong tay Tiểu Tại Tại đã biến mất .
Ngược lại bé rất bình tĩnh, tiếp tục giả mạo cụ ông dạo quanh, cho đến khi đi được nửa vòng, mới bị Trần Nữu Nữu tinh mắt phát hiện tay bé không có 'khăn tay', tiếng ca lập tức dồn dập.
“Nhanh lên nhanh lên mau bắt lấy!……”
Đây là lời nhắc nhở có người đã bị ném khăn tay.
Là Lý Nhị Nha.
Thấy mình bị phát hiện, Tiểu Tại Tại lập tức chạy, điên cuồng chuyển động chân nhỏ, chạy vòng quanh vòng người chạy như điên, chờ khi Lý Nhị Nha phản ứng mình đã bị ném khăn tay đứng dậy, Tại Tại đã thở hồng hộc ngồi cạnh Tiểu Hoa, hoàn thành nhiệm vụ.
“Ha ha ha ha……”
Bên cạnh có một người lớn có chút nhàm chán thấy một màn như vậy, sôi nổi cười.
Cũng không phải là cười nhạo, chính là đơn thuần cảm thấy luc trẻ này chơi thật vui.
Lý Nhị Nha bị Tiểu Tại Tại hố, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cầm khăn tay trờ thành người tiếp theo ném khăn.
Trò chơi này có một quy tắc khác nữa, người ném lụa phía trước, tiếp theo tuyệt đối sẽ không bị ném, phòng ngừa bị trả đũa, dẫn tới trò chơi không hay.
Người thứ hai bị vứt là Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa còn ngây ngốc không phát hiện, Tiểu Tại Tại liền lợi dụng kỹ năng gian lận của mình biết Lý Nhị Nha đã ném xong rồi.
Bé vội vàng tăng tốc độ hát, nhắc nhở Tiểu Hoa.
Kết quả Tiểu Hoa còn ngây ngốc hát theo bé, chờ Lý Nhị Nha ngồi vào chỗ rồi, bé còn ngốc.
Tiểu Tại Tại: “……”
Chị Tiểu Hoa quá ngốc, gánh không được.
(Cảm giác bất lực khi chơi game của nhiều người là đây chứa đâu.)
Mấy đứa nhỏ bên này chơi đến vô cùng vui vẻ, thì mấy thiếu niên bên kia cũng có trò chơi khác khá vui vẻ.
Ninh Hàn dẫn đầu một nhóm đàn em, lại cùng một đám Đại Béo kia đụng phải, bất quá Tết nhất, lệnh của người lớn cưỡng chế không được đánh nhau, cho nên bọn họ chỉ có thể đổi một cái phương pháp tỷ thí khác.
Đào đất.
Hạn trong một trăm giây, xem ai đào đất sâu nhất.
Không có công cụ, Ninh Hàn cùng Đại Béo mỗi người cầm đi theo một cây gậy gỗ nhặt được, lựa chọn một chỗ, liền từ cũng đàn em, bắt đầu tỷ thí.
Ninh Hàn so Đại Béo nhỏ hơn hai tuổi, nhưng trời sinh anh có sức lực tốt, đào đất tới cũng không thua kém Đại Béo.
Trong lúc hai đội đang cạnh tranh nhau, còn có một số tiếng kêu cố lên, không khí hiện trường phi thường nóng.
“Quả nhiên đều là trẻ con, chơi một trò chơi cũng thật ấu trĩ.” Lý Phi Phi ngồi ở bàn thanh niên trí thức , một bên kẹp thịt cho vào bát mình, một bên lộ vẻ mặt khinh thường mà nói.
Cô ta ngồi bên cạnh Văn Kỳ.
Lúc này, Văn Kỳ một tay nâng má, ánh mắt si mê nhìn chăm chú Ninh Hàn, nhỏ giọng nhắc mãi: “Khó trách tương lai đại lão có thể trở thành cá sấu ngành bất động sản , thì ra khi còn nhỏ cũng đã phát triển thiên phú rồi.”
“Kỳ Kỳ, em đang nói cái gì?”
Lý Phi Phi nghe thấy Văn Kỳ nói thầm, nhưng bởi vì chung quanh quá ồn, không thể nghe rõ lời nói.
“Không có gì.” Văn Kỳ nháy mắt khôi phục thành bộ dáng ôn nhu như ban đầu.
Cô còn nhớ rõ, kiếp trước chính mình xem qua một bản tin về Ninh Hàn.
Lúc ấy phóng viên rất to gan mà hỏi đối phương về tiêu chuẩn lấy vợ.
Mà ở trong TV người kia ăn mặc một thân tây trang màu đen cao định, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế uy nghiêm của nam nhân nghe vậy trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức phóng viên lúng túng muốn đổi đề tài, mới khẽ mở môi mỏng, trầm giọng nói: “Tôi thích…… cô gái ôn nhu hiền huệ, thích hợp làm vợ.”
Bởi vì những lời này, Văn Kỳ khi phát hiện bản thân xuyên qua thành một thanh niên tri thức mới xuống nông thôn đến nơi đó khi Ninh Hàn chỉ là một thiếu niên, lập tức liền quyết định muốn lợi dụng thân phận này tiếp cận anh.
Cho dù cô ta lớn tuổi hơn đại lão thì thế nào?
Không nghe nói nữ lớn hơn ba tuổi giàu ba đời?
Tuy rằng cô so với Ninh Hàn lớn hơn ba tuổi, nhưng không quan hệ, bằng tương lai tri thức mà cô ta có được, chỉ cần Ninh Hàn cưới cô ta, cô ta hoàn toàn có thể giúp sự nghiệp của anh nâng cao hơn một bước, còn có thể giúp anh tránh khỏi bà mẹ kế ác độc, giúp các em trai anh thoát khỏi tuổi thơ u ám.
Ninh Hàn trọng tình trọng nghĩa là có tiếng.
Chỉ cần cô thành ân nhân nhà bọn họ, gì sầu đối phương về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ta.
Đến lúc đó, cô không chỉ là vợ của cá sấu ngành bất động sản, sở hữu gia tài ngàn tỷ, có bao nhiêu tiền xài cũng không hết……
Cuộc sống tương lai quá mức tốt đẹp, thế cho nên làm Văn Kỳ nhất thời trầm mê trong đó, không thể thoát ra.