Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 54
Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:42:21
Lượt xem: 62
“Cho mẹ này.” Tiểu Tại Tại từ ngoài phòng chạy như bay vào, bổ nhào vào trong lòng mẹ, duỗi tay nhỏ cho cô một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Tô Hân Nghiên nhận kẹo, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi : “Đây là ai cho con thế?”
“Mẹ của chị Tiểu Hoa.” Tiểu Tại Tại nãi thanh nãi khí nói.
Bọn họ vừa mới chạy tới nhà thôn trưởng chúc tết, đã bị mẹ Tiểu Hoa cho kẹo sữa thỏ trắng.
Nghe nói kẹo này được anh chị Tiểu Hoa mua từ trấn trên.
“Tại Tại nhận kẹo có cảm ơn người ta hay không?”
“Con có.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn nói, bé chính là bé con lễ phép nhất trong thôn cơ mà!
“Thật ngoan!” Tô Hân Nghiên cười xoa đầu nhỏ Tiểu Tại Tại, thấy phía sau Tiểu Hoa cũng sang đây chơi, đứng dậy cho bé một đống đồ ăn vặt, nhét vào túi cho bọn trẻ.
“Cảm ơn dì.” Tiểu Hoa ngoan ngoan nói cảm ơn, sau đó lại đi theo Tiểu Tại Tại chạy vào trong phòng bé chơi.
Tiểu Tại Tại thông báo cho anh ba bé một tiếng, sau đó mới lấy xe ván trượt của anh cho Tiểu Hoa mượn, hai người cùng nhau chơi xe ván trượt ở trong sân đuổi làm cho mấy con gà chạy loạn, khiến mấy con gà gà vùng vẫy cánh không ngừng thét chói tai.
“Cạc cạc cạc cạc…… Cục cục cục đát!”
Quá ồn.
Tô Hân Nghiên tức giận, đi ra ngoài hùng hổ quát tụi trẻ: “Không được đi trêu gà, bằng không thì sẽ tịch thu xe ván trượt, không cho chơi nữa.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại bũi môi, không đuổi gà, ngược lại cùng Tiểu Hoa chơi em đuổi chị chị đuổi em, hi hi ha ha cười đùa không ngừng.
Ba anh em Ninh Hàn từng người đi theo bạn mình chạy đi chơi, cũng không biết đi chơi cái gì.
Tới buổi tối, người một nhà mới cùng nhau vay quanh mâm cơm tất niên.
Lần này gia đình nhỏ của bọn họ tự mình ăn cơm cũng không phải sôi nổi như cả thôn, ngược lại còn có một loại ấm áp khác.
Tô Hân Nghiên g.i.ế.c một con gà trống to khỏe trong nhà , một nửa để hầm canh gà, một nửa làm thành gà kho cùng khoai tây, lại cắt làm thịt khô, xào dưa chua với thịt khô, lại thêm một đĩa rau xào tỏi, được một bữa cơm phong phú.
Sau khi ăn xong, cô lấy ra mấy phong bao lì xì đã chuẩn bị trước đó, mỗi người một cái, đưa cho bọn nhỏ.
“Năm mới vui vẻ, đây là tiền mừng tuổi của mẹ cho các con.”
“Cảm ơn mẹ, cũng chúc mẹ năm mới hạnh phúc!” Ninh Hàn là anh cả, đi đầu tiếp nhận bao lì xì mẹ cho.
Tiểu Tại Tại cầm bao lì xì không tính, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên quay đầu chui trong lòng bà nội, mềm mại đáng yêu mà nói: “Bà nội, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài, con xin nhận lì xì.”
Tô Hân Nghiên: “…… Lời này là ai dạy con đấy?”
Tiểu Tại Tại vô tội mà nhìn mẹ, ý tứ thực rõ ràng, chính là mẹ dạy.
Tô Hân Nghiên: “……”
Cô không có, không phải cô, đừng nói bừa!
Bất quá cô cũng không thể bảo đảm nội tâm mình có hay không những suy nghĩ đó, sau đó bị con gái đọc được.
“Ha ha ha…… tiểu tinh ranh, xem ra bà nội không lì xì con là không được rồi.” Bà Ninh bị cháu gái là đến mức cười vui vẻ không thôi, cũng từ trong túi lấy ra mày bao lì xì đã được chuẩn bị từ trước, mỗi người một cái.
Cầm hai bao lì xì Tiểu Tại Tại vui vẻ đến không được, lập tức dấu bao lì xì đi.
Cũng không biết Tô Hân Nghiên cùng bà Ninh có phải trước đó đã thương lượng tốt rồi hay không, hai người đều tặng bao lì xì có cùng số tiền, mỗi người 5 mao.
Hợp vào chính là một đồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy Tiểu Tại Tại sợ ngây người: “Oa! Thật nhiều tiền!”
“Đều đem tiền cất đi, không được tiêu linh tinh.” Tô Hân Nghiên không yên tâm mà dặn dò bọn nhỏ, bốn anh em liên tục gật đầu, nhưng rốt cuộc có nghe vào không, cũng không biết rõ.
Nhưng Tô Hân Nghiên cũng lo lắng lắm.
Thời buổi này, cũng không phải cứ là ngươi có tiền là có thể mua được đồ.
Ngay cả nhà bọn họ, lần trước có thể mua được nhiều vải như vậy, cũng phải tích góp phiếu vải cả một năm mới đủ, lại phải cầm cả phiếu gạo đi trao đổi mới miễn cưỡng thu đủ số.
Ở nông thôn, lương thực trên cơ bản đều có thể tự cung tự cấp, phiếu gạo kỳ thật tác dụng không lớn.
Ăn Tết hết hai ngày, năm mới bắt đầu.
Trường học cũng chưa khai giảng, tuyết trên mặt đất cũng chưa kịp tan, vẫn đang trong thời kì nông nhàn.
Sáng sớm hôm nay , thư ký thôn cầm một cái loa nhỏ, đi khắp các ngõ hẻm, dùng hết sức hò hét kêu gọi mọi người tập trung tại sân phơi để họp.
Mọi người đều đã nghỉ ngơi lâu như vậy, đã quen với việc dậy muộn, đột nhiên phải dậy sớm như vậy, lại than thở một tiếng.
“Tại Tại, Tiểu Hiên, đi nhanh lên, trong thôn kêu đi đại hội.” Tô Hân Nghiên ngái ngủ ngáp dài, đi tới đánh thức con gái và con trai trên giường.
Hai bé con cuốn chăn lăn thành một đoàn, ngủ như chết, đối với tiếng bên ngoài thư ký thôn kêu gọi cùng mẹ gọi đều mắt điếc tai ngơ.
Bất đắc dĩ, Tô Hân Nghiên chỉ có thể ra ngoài, mang hai khăn lông ướt vào, mỗi người một cái, lau mặt cho con.
“Ơ, mẹ?” Ninh Hiên là người thứ nhất bị đánh thức, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, ôm mặt mũi, mờ mịt mà nhìn mẹ.
“Tự lau mặt, sau đó rời giường mặc quần áo.” Tô Hân Nghiên đem khăn lông đưa cho anh.
Nhận khăn lông, Ninh Hiên ngẫu nhiên lau mặt hai lần, rốt cuộc tỉnh ngủ.
Anh có chút đờ đẫn đứng dậy, nhặt quần áo gấp ở đầu giường mặc vào, còn Tiểu Tại Tại thân thể mềm nhũn đang bị mẹ cưỡng chế, nhắm mắt mặc lại quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-54.html.]
Chờ khi bị ôm ra khỏi nhà, bị gió lạnh bên ngoài thổi, bé mới giật mình, tỉnh.
“Chúng ta đi đâu vậy mẹ?”
Tiểu Tại Tại có điểm ngốc.
“Đi đại hội.” Đi theo phía sau mẹ, Ninh Hàn trả lời câu hỏi của em gái.
“A.” Nghe vậy, Tiểu Tại Tại lại đem đầu vùi vào trong lòng mẹ,tiếp tục ngủ.
Mỗi lần mở đại hội, đều yêu cầu tất cả người trong thôn, nhưng thực tế thì mỗi lần mở họp mấy đứa trẻ chỉ theo chân cha mẹ chứ không có quan hệ gì, bọn họ đi theo cũng chỉ góp đủ số.
Tuy như vậy nhưng vẫn phải đi.
Nếu không đi sẽ bị chụp cho cái mũ là không tuân theo lời lãnh đạo, đi ngược với tập thể.
“Ơ tại sao lại mở họp nhỉ, muốn phê đấu ai nhỉ?” Bà Ninh nắm thật chặt áo bông trên người, sắc mặt có chút không được tốt .
“Hẳn là không phải, lãnh đạo thôn không thích làm những chuyện đó to ra.” Tô Hân Nghiên lắc đầu.
Thường thì có những người cần cải tạo qua lao động, thôn trưởng và bí thư sẽ đến đón và bố trí thẳng vào chuồng bò.
Về cơ bản, mọi người sẽ không cố tình làm vậy, trừ khi cấp trên ra lệnh, thỉnh thoảng sẽ mở cuộc họp phê đấu.
Nhưng cũng chỉ là ý tứ, sẽ không giống ác liệt như một số nơi khác.
Theo quan điểm của các lãnh đạo trong thôn, có thời gian đi phê đấu những thành phần không tốt đó thì thà chăm chỉ đi kiếm công điểm còn hơn.
Mà đại hội hôm nay, Tô Hân Nghiên kỳ thật cũng biết chút ít đang làm gì.
Xét cho cùng, cô là một thành viên của cán bộ thôn, một số thông tin nội bộ cũng biết chút ít.
Quả nhiên, tới sân phơi lúa, bà Ninh chỉ nhìn thấy thôn trưởng cùng thư ký thôn cùng các thôn dân và nhóm thanh niên tri thức, cũng không có nhìn thấy những người ở chuồng bò đó.
Bà nhẹ nhàng thở ra.
Thành thật mà nói, bà thực sự không thích nhìn những người đó bị hành hạ.
“Mọi người yên lặng một chút.” Trần Kiến Tân đứng cạnh một cái tảng đá lớn, duy trì trật tự.
Mọi người cũng thực sự nghe lời, mặc dù sáng sớm ra đã bị kêu lên dù nhiều ít có chú oán niệm, nhưng vẫn tự giác an tĩnh .
Nếu không an tĩnh, nhóm cán bộ thôn đang nói chuyện mà nghe thấy thì sẽ bị phạt.
Thấy rằng trật tự tại hiện trường đã ổn định và mọi người đã gần đến nơi, Trần Kiến Tân lúc này mới công bố chủ đề đại hội ngày hôm nay.
"E hèm, là như thế này. Cấp trên đã giao nhiệm vụ đẩy mạnh giáo dục văn hóa và nâng cao chất lượng cho toàn dân. Các vùng nông thôn, vùng sâu, vùng xa phải tích cực thực hiện các lớp xóa mù chữ để giảm tỷ lệ mù chữ trong cả nước và nâng cao trình độ dân trí, trình độ hiểu biết của người dân. Tất cả cán bộ thôn đã bàn bạc và quyết định và chúng tôi dự định tranh thủ thời gian rảnh rỗi mở lớp dạy chữ. Ở thôn không phân biệt nam nữ, già trẻ, gái trai..., tất cả mọi người phải tham gia. Kiếm cớ không đi là không được, đây là nhiệm vụ bắt buộc và phải hoàn thành!"
“Mở lớp xoá nạn mù chữ?”
“Lại tới? Hàng năm đều mở, cũng không có chuyện gì.”
“Ai, đây lại không được nghỉ ngơi rồi.”
……
Các thôn dân đối với lớp xoá nạn mù chữ có chút mâu thuẫn, một đám đều không tình nguyện.
Đáng tiếc đây là nhiệm vụ mang tính cưỡng chế, không phải nói ngươi không muốn đi là có thể không đi.
Ở đây, chỉ sợ chỉ có nhóm thanh niên trí thức là đối với tin này thấy vui mừng.
Bởi vì mở lớp xoá nạn mù chữ là cơ hội của bọn họ, một năm cũng chỉ có mấy ngày này là không mệt nhọc, lại có thể mỗi ngày kiếm được mười công điểm.
Trong thôn người có văn hóa không nhiều lắm, muốn mở lớp dạy chữ thì tất yếu phải cần một số lượng lớn giáo viên dạy tạm thời, nhưng cũng thể trông chờ vào những giáo viên dạy chính quy trong làng.
Cho nên lúc này, nhóm thanh niên tri thức trình độ văn hóa thấp nhất cũng là sơ trung sẽ là người dạy.
Trong thôn sẽ mời bọn họ làm giáo viên tạm thời, dạy dỗ các thôn dân nhận chữ, thù lao là mỗi ngày là mười công điểm, cho đến khi lớp xoá nạn mù chữ kết thúc.
“Tiểu Tô, trong khoảng thời gian này liền vất vả cho đồng chí rồi.” Trần thôn trưởng thở dài nói với Tô Hân Nghiên .
Lớp xoá nạn mù chữ mở ra, lượng công việc nhiều nhất không phải là thôn trưởng cùng thư ký, mà là Tô Hân Nghiên.
Bởi vì cô không chỉ phải lập một cuốn sách chia sẻ công việc riêng cho những thanh niên có học thức tham gia dạy dân làng, mà cô còn phải đóng vai trò là một giáo viên và giúp dạy cách đọc cho các thôn dân.
Thân là cán bộ thôn, bọn họ phải nhận vai trò của một người đi đầu.
Để xóa nạn mù chữ cho người dân, tất nhiên lãnh đạo phải đi đầu, tự nguyện giúp đỡ mà không đòi hỏi gì.
So với thanh niên trí thức nhóm vất vả hơn nhiều.
Đối mặt với sự ủng hộ của lãnh đạo, Tô Hân Nghiên cười, hiên ngang lẫm liệt nói: “Không vất vả, vì làm để mọi người hiểu được sức mạnh của tri thức, chút mệt nhọc này có tính là gì.”
“Ha ha ha…… Tiểu Tô không hổ là một tấm gương về động lực tự thân của trưởng thôn chúng ta, tư tưởng giác ngộ này thật cao!”
Thôn trưởng cười vui vẻ mà đối với Tô Hân Nghiên dựng ngón tay cái, mặt đầy tán thưởng.
Nghe được chữ 'một tấm gương về động lực tự thân' Tô Hân Nghiên khóe môi ý cười càng sâu.
Đây là thanh danh mà cô cần.
Nguyên chủ có người nhà như vậy, đương nhiên không thể được hưởng bất kỳ nền giáo dục tử tế nào, trước khi Tô Hân Nghiên xuyên qua.
Tô Chiêu Đệ, chính là một người thất học thật sự.