Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 541
Cập nhật lúc: 2024-10-24 16:38:18
Lượt xem: 7
Lưng anh hơi thả lỏng dựa vào trên sô pha, làm bộ làm tịch mà ngáp một cái, lười biếng nói: “Buổi sáng dậy quá sớm, anh có chút mệt rồi, Tại Tại, em đã buồn ngủ chưa? Bôi thuốc cho cậu ấy xong thì chúng ta về nhà ngủ bù đi, hôm nay xem ra là ngày không thích hợp ra cửa rồi.”
“Hiên tại anh ta ở nhà em sao?” Cố Diệp Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tử Nhiên, lại nhịn không được cúi đầu hỏi Tại Tại.
Giọng nói mát lạnh lộ ra chút ghen tuông.
Tại Tại còn đang chuyên tâm bôi thuốc đổ lên đầu ngón tay cho anh, không nghe ra tới, chỉ thuận miệng trả lời: “À ừm.”
Đây là ý tứ khẳng định.
Đôi môi mỏng của Cố Diệp Chu mím chặt, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, tuy căng thẳng nhưng cũng chỉ có thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, không còn nơi nào để trút bỏ.
“Anh thả lỏng nào, đừng cố căng thẳng ở cổ tay.”
Tại Tại căn bản không ý thức được đã xảy ra gì đó vẫn ngồi xử lý vết thương cho Cố Diệp Chu, sau đó đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay cô, xoa hai tay lại cho nóng, rồi mới ấn nhẹ vào cổ tay của Cố Diệp Chu.
Anh ba cô đóng phim thường hay bị va chạm, hằng ngày chỉ thích tới tìm em gái để xử lý vết thương, cho nên dần dà, Tại Tại cũng rèn luyện ra một tay bôi xoa băng bó khá được.
Đương nhiên, không thể so sánh được với mấy người chuyên nghiệp, nhưng cũng hơn người thường.
Tay nhỏ mềm mại mang theo chút lực đạo xoa bóp trên cổ tay mình, không đau, còn có cả chút thoải mái do được xoa bóp.
Cố Diệp Chu giống một con cún với thân hình to lớn ngoan ngoãn , yên lặng cúi đầu, nhìn Tại Tại đang chăm sóc cho mình.
Anh không thèm quan tâm tới cái tên trẻ trâu kia đang khiêu khích.
Bởi vì anh nhìn ra cái tên kia chỉ là một tên hổ giấy còn chưa thông suốt, mà anh, đáy lòng thì đã hạ quyết tâm.
Bây giờ anh như một con báo đang chờ đợi tới thời cơ vồ con mồi.
Nhưng nếu là thời gian chờ đợi quá dài, cơ hội này sẽ rất nhanh chóng vụt mất, cho nên anh phải tranh thủ trước khi cơ hội vụt mất, dẫn đầu xuất kích.
Tại Tại hoàn toàn không biết gì cả còn đang nghiêm túc bôi thuốc cho Cố Diệp Chu.
Chờ đến khi cô khiến cả người ra một thân mồ hôi, mới nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, anh thử xoay cổ tay tí thôi, còn có đau hay không?”
Cố Diệp Chu xoay cổ tay hai lần theo lời nói.
Cổ tay tinh xảo và thanh tú khẽ xoay theo sức lực của anh, được bao phủ bởi một vòng tròn ửng đỏ mờ nhạt, màu đỏ được nhuộm bởi một lớp dầu thuốc, như thể bị ai đó ép ra, lộ ra một màu sắc không thể giải thích được.
Cái này…… Là mình gây ra sao?
Nghĩ như vậy, Tại Tại cảm thấy trên mặt mình dường như nóng lên.
Cô cho rằng cô đang xấu hổ, nhưng hai mắt lại giống như bị keo dính vào cổ tay của Cố Diệp Chu, căn bản không dời ra được.
Vì che giấu sự khác thường của bản thân, cô đã hỏi thêm một lần.
“Anh đỡ hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn em, Tại Tại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-541.html.]
Cố Diệp Chu khẽ mỉm cười với Tại Tại, cuối cùng khi đọc tên của cô lên, dường như còn mang theo một chút lưu luyến.
Làm Tại Tại hoảng hốt như nghe thấy Lan Ỷ đang trêu đùa cô, dùng chất giọng quyến rũ, khiêu gợi kia nói với cô.
—— lỗ tai bị ngứa.
Nhịn không được duỗi tay sờ soạng một chút, Tại Tại nhìn hầu kết của Cố Diệp Chu một cách mê mang , dường như muốn lôi xuống xem trong đó có phải đang giấu một cái lông chim hay không?
Nếu không làm sao lại làm cô thấy ngứa tai như vậy?
Quý Tử Nhiên nheo mắt lại.
Sao anh cứ cảm thấy người anh em trước mắt này có cái gì đó không bình thường, dường như một tòa cao sơn băng lãnh, thay đổi thành một con khổng tước đang xòe đuôi.
Cảm giác này lại còn khá mãnh liệt?
Tuy nói không hiểu Cố Diệp Chu rốt cuộc là bị làm sao, nhưng Quý Tử Nhiên vẫn sinh ra khủng hoảng vô danh sợ rằng cô bạn nhỏ của mình sẽ bị một người lạ khác cướp mất, nhịn không được giương giọng đánh vỡ bầu không khí như kẹo ngọt ở trước mắt này.
“Nếu đã bôi xong thuốc cho cậu ta, thì chúng ta nhanh về nhà thôi, anh buồn ngủ lắm rồi.” Nói xong, vì gia tăng mức độ tin cậy, anh còn cố ý che miệng lại, ngáp một cái.
“Nếu buồn ngủ như vậy thì anh có thể tự về nhà mà ngủ, còn không phải là ở đối diện sao? Cũng không thể lạc đường được.” Tại Tại một bên cất gọn thuốc vào trong hòm thuốc, một bên nói.
Cũng không biết vì sao, cô lại chỉ dám cuí thấp đầu xuống, không dám nhìn về phía Cố Diệp Chu.
Ánh mắt Cố Diệp Chu hơi lóe, cong lưng giúp nàng nhặt đồ vật.
“Để anh giúp e,.”
“Không cần không cần, em tự làm là được rồi, tay anh còn bị thương kìa.” Tại Tại vội duỗi tay nắm lấy cánh tay của Cố Diệp Chu, ngăn cản ý định nhặt đồ của anh.
Cô không dán miếng dán cầm m.á.u vào vết thương trên ngón tay anh, lỡ tay chạm vào thứ gì đó bẩn và bị nhiễm trùng thì sao?
Bị cự tuyệt, Cố Diệp Chu cúi đầu, môi mỏng hơi nhấp, khi áp quang thâm trầm hẳn xuống, bộ dáng mất mát.
Xem anh như vậy, Tại Tại có chút không đành lòng.
Nhịn không được hỏi: “Buổi chiều và tối nay anh có phải đi làm nữa không?”
“Anh định đi, nhưng hiện tại hẳn là không được.” Cố Diệp Chu nhìn thoáng qua đôi tay của bản thân.
Đáy lòng Tại Tại càng áy náy.
“Vậy…… Vậy ông Cố đêm nay có về nhà không ạ?”
"Ông nội đang làm một dự án mới gần đây, có lẽ đầu tháng ba này có thể vẫn chưa trở về được."
Tại Tại nhíu mày: “Vậy không phải trong nhà chỉ còn lại mỗi mình anh sao?”
“Ừm.” Cố Diệp Chu gật đầu.
Nhưng anh đã quen, không đại biểu Tại Tại có thể quen, hơn nữa anh bị thương là do mình gây ra nữa mà.
Cho nên không hề nghĩ nhiều, cô nói thẳng: “Anh cũng đến nhà em đi, ít nhất ăn xong cơm chiều rồi hẵng về nhà.”