Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:56:30
Lượt xem: 55
“Mẹ kiếp, dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử!”
Tên buôn người nhổ một ngụm nước bọt, bỏ qua xe bán đường, sải bước bắt mấy đứa chậm hơn, đồng thời hét lớn: “Mau bắt người, có thể bắt được mấy đứa thì bắt!”
Nghe thấy âm thanh cũ, Tiểu Tại Tại theo bản năng lôi Tiểu Hoa rời xa chỗ phát ra âm thanh thanh âm kia.
Nhưng vẫn là chậm bước.
Chỉ thấy bên trong bụi cỏ phụ cận đột nhiên từ đâu chui ra hai cái đầu tiếp đó là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, mặt dữ tợn mà nhào hướng bọn nhỏ giống như đàn dê con, sợ tới mức mấy đứa trẻ kinh hoàng thét chói tai, như ruồi nhặng không đầu mà chạy toán loạn khắp nơi.
Mà Tiểu Hoa cùng Tiểu Tại Tại, vừa hay liền xuất hiện phía trước hai tên kia .
Tiểu Tại Tại chân ngắn, vậy nên chạy trốn chậm, bị chặn ngang đường, bị bế lên tới.
Bé theo bản năng buông tay Tiểu Hoa, mắt thấy mình bị người xấu bắt lấy còn muốn đi bắt Tiểu Hoa, lập tức quay đầu, giương ra răng sữa non, hung ác mà cắn vào tay người nọ.
Tiểu Tại Tại liều hết sức từ khi b.ú mẹ tới giờ.
Chóp mũi toàn là vị hôi hôi, cũng không biết người này đã bao lâu chưa tắm rửa thay quần áo, thiếu chút nữa đem bé thối chết, nhưng bé kiên trì cắn, cắn cho đối phương chảy m.á.u chứ, tuyệt không nhả ra!
“A a a a……”
Cũng không biết Tiểu Tại Tại cắn được người nào, hắn kêu thảm thiết, đôi tay vùng ra, không chỉ có thả Tiểu Hoa, còn đem Tiểu Tại Tại quăng đi ra ngoài một cách mạnh bạo.
“Phanh!” Tiểu Tại Tại bị ném xuống mặt đất lăn vài vòng, đầu óc choáng váng.
Thân thể nhỏ nhắn của bé nằm trên đất thật lâu không dậy nổi, mặt đất trước mặt tối đen, bên tai ù đi, không nghe rõ cái gì.
Giữa lúc ý thức hoảng hốt, bên tai tựa hồ còn có rất nhiều người đang thét chói tai, chạy vội, song song cách bé càng lúc càng xa, mà một bóng người cao lớn hùng hùng hổ hổ lại đây.
Bé cảm thấy mình bị một bàn tay lớn nâng lên một cách thô bạo kẹp dưới cái nách bốc mùi, tứ chi rũ xuống yếu ớt.
Cảm giác trống trải khi bị lộn ngược khó chịu, hơi buồn nôn và muốn nôn.
Tiểu Tại Tại hơi thở suy yếu hai mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn mình đang càng ngày càng cách cửa thôn thật xa, cái miệng hơi khép mở không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, nhưng theo hình dạng của miệng, mơ hồ cũng có thể nhìn thấy và biết bé nói gì.
“Mẹ……”
Cuối cùng vẫn chịu không nổi, ý thức chìm vào bóng tối vô tận.
“Tại Tại ——!”
Âm thanh của mẹ kêu tê tâm liệt phế lên vang vọng trong không trung.
*
“Ù…… Ụp……”
Bên tai truyền đến một trận thanh âm rất nhỏ, như tiếng vang vải dệt hoặc là dây thừng cọ xát lẫn nhau.
Tiểu Tại Tại ý thức mơ hồ dần dần tỉnh, cảm nhận đầu tiên chính là đau đớn trên người.
Bé nhịn không được kêu một tiếng nho nhỏ do đau, nhưng âm thanh phát ra lại bị lấp kín, hóa thành một tiếng nghẹn ngào tinh tế.
Đáng thương hề hề , làm người ta đau lòng.
Trong miệng không biết bị người ta nhét cho thứ gì, có điểm mềm, nhưng cũng thực thô ráp, kết cấu tho ráp cọ xát vào miệng hình như là vải.
Miệng bị dị vật nhét vào rất khó chịu, cứ như bị ai đó vặn cằm, vừa tê rần.
Nhưng chỗ này không phải là thứ khiến Tiểu Tại Tại không thoải mái, bé phát hiện, mình bị người ta trói, ném ở trên mặt đất, toàn thân đều khó chịu đến muốn khóc.
Không, không phải muốn khóc, mà là đã khóc.
Nước mắt trong suốt như pha lê trượt xuống khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, bị đất hấp thu.
Ô ô ô…… Mẹ, Tại Tại sợ……
Miệng bị lấp kín vô pháp nói chuyện, Tiểu Tại Tại chỉ có thể dưới đáy lòng gào khóc, phát tiết ra sự sợ hãi kia.
Hình như nhận được phía bé có động tĩnh, động tác của người bên cạnh đột nhiên dừng lại, sau đó một giọng nói hơi khàn khàn quen thuộc vang lên: “Em tỉnh rồi?”
Bé phát hiện, đối phương đang dùng khí âm đang nói chuyện.
Nhưng Tiểu Tại Tại vẫn là nhận ra chủ nhân của thanh âm này là ai.
Anh trai xinh đẹp?
Bé mở to đôi mắt to ngấn lệ, có chút kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng.
Không thể không nói, có thể trong hoàn cảnh vừa xa lạ lại vừa khủng bố, gặp được một người quen, chẳng sợ không hẳn quen thuộc lắm, nhưng cũng khiến cho Tiểu Tại Tại có phần an tâm hơn.
Bé dần dần bình tĩnh trở lại, ô ô hai tiếng, tỏ vẻ chính mình tỉnh.
“Chờ một chút.”
Cố Diệp Chu nói xong, liền tận lực xê dịch, thả mình nằm xuống, nằm đối diện với Tiểu Tại Tại.
Bộ dáng cũng rất chật vật.
Hiện tại vẫn là ban ngày, bọn họ hình như bị nhốt vào trong một căn phòng vừa ẩm lướt lại cũ nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-56.html.]
Ánh nắng vàng chói lọi len lỏi qua những kẽ hở giữa những kẽ nứt trên tường đất, chiếu thành từng sợi, tràn vào căn phòng mờ ảo, mang lại chút màu sắc tươi sáng cho những đứa trẻ bị nhốt trong phòng.
Đôi mắt dần dần thích ứng với không gian u tối này.
Tiểu Tại Tại thấy, anh trai xinh đẹp cũng giống bé, bị dây thừng rắn chắc trói, bất đồng duy nhất chính là đối phương ngoài miệng không bị bịt.
Có lẽ phía trước là có, nhưng có lẽ trước đó đối phương đã là rơi.
“Đừng cử động, ngay cả khi phát ra miệng cũng phải kìm lại. Đừng làm ồn ào. Kẻ xấu ở ngay bên ngoài. Nếu em phát ra âm thanh, sẽ thu hút chúng vào đây.”
Cố Diệp Chu không yên tâm mà cẩn thận dặn dò Tiểu Tại Tại, cho đến khi thấy Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới cố sức mà xoay người, giống một con sâu lông mà ở trên mặt đất mấp máy, dịch hướng lên phía trên, đem đôi tay bị trói buộc ở sau lưng điều chỉnh để có thể để gần miệng Tiểu Tại Tại, gỡ ra phần bịt miệng cho bé.
Kỳ thật cái kia không phải là vải.
Thời buổi này vải rất quý, bọn buôn người sao có thể sẽ lấy vải đi bịt miệng?
Nhét vào trong miệng Tiểu Tại Tại chính mấy cái lá cây được vo lại thành một cục.
Tiểu Tại Tại nhắm hai mắt, , cảm thấy đôi bàn tay hơi lạnh của anh trai xinh đẹp mò mẫm khắp khuôn mặt mình một lúc, cuối cùng cũng tìm được vị trí của miệng của bé và giúp bé loại bỏ đám cỏ dại trong miệng ra.
Cố Diệp Chu nỗ lực thật lâu, cuối cùng cũng rút ra hơn phân nửa cỏ dại.
Mà cảm giác miệng không bị thứ gì bịt mới thật dễ chịu làm sao.
Đầu lưỡi hậu tri hậu giác mà cảm thấy chua xót, Tiểu Tại Tại nhăn khuôn mặt nhỏ lại.
Có một ít nước từ lá cây bị bé cắn ra.
“Em sao rồi?” Cố Diệp Chu nhỏ giọng hỏi, thanh âm so với khí âm còn nhỏ hơn, cũng phải cảm ơn căn phòng rất yên tĩnh, nếu không có lẽ lúc đó bé sẽ không nghe thấy rõ.
“Tốt ạ.” Tiểu Tại Tại cũng nhỏ giọng trả lời, tiểu nãi âm không còn trong trẻo như trước kia nữa, hơi hơi nghẹn ngào, còn mang theo điểm sợ hãi nức nở.
Nghe thấy thanh âm khác thường của em gái, Cố Diệp Chu kiên nhẫn mà trấn an cảm xúc của bé: “Em đừng khóc, cũng không cần sợ hãi, anh trai sẽ dẫn em chạy khỏi đây, em có muốn về nhà sao?”
“ Tại Tại muốn ạ.”
Cũng không biết là được anh trai có chút quen thuộc an ủi, hay là bị hai chữa ‘ về nhà ’ dỗ, Tiểu Tại Tại nỗ lực làm chính mình bình tĩnh, đem nước mắt thu về.
“Hiện tại em nghe anh nói, nhìn dây thừng trên tay anh không?” Cố Diệp Chu từng bước kiên nhẫn dẫn đường Tiểu Tại Tại.
“Thấy ạ.”
Đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh tối mắt Tại Tại cũng đã rõ hơn, Tiểu Tại Tại cũng đã nhìn thấy hết cấu trúc trong phòng này, bao gồm cả Cố Diệp Chu đang bị trói.
Bé thấy phía trên có dấu vết của sự cọ sát và vật lộn, thật ra dây thừng đã bị nới lỏng ra một chút, tin rằng dù cố gắng như thế nào thì anh trai xinh đẹp cũng có thể thoát khỏi sợi dây thừng mà không cần bé giúp đỡ.
“Dùng hàm răng của em, giúp cởi bỏ dây thừng giúp anh.”
Tiểu Tại Tại không nói chuyện, bé trực tiếp thò đầu qua, nhắm ngay phần dây thừng lỏng lẻo, cắn mạnh một cái, kéo nút thắt trên sợi dây.
Cổ tay được buông lỏng, Cố Diệp Chu vội vàng giãy giụa vài cái, đem dây thừng trên người toàn bộ cởi ra, sau đó bò lên, quay đầu giúp Tiểu Tại Tại cởi trói.
Rốt cuộc không bị trói nữa, Tiểu Tại Tại đã thoải mái rất nhiều.
Bé đứng lên hoạt động tay chân, phát hiện toàn thân đều đau, đặc biệt là đầu, phía sau có vẻ sưng tấy. Có lẽ lúc người xấu mang bé đi đập đầu xuống mặt đất, đó là lý do khiến bé hôn mê.
“Lại đây.” Cố Diệp Chu kéo tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, đưa bé trốn trong đám trẻ phía sau anh.
Cùng lúc này Tiểu Tại Tại mới phát hiện, nguyên lai trong phòng không chỉ có bé cùng Cố Diệp Chu hai người, còn có một vài đứa trẻ khác cũng bị bắt tới đây.
Hiện giờ chỉ có hai người bọn họ tỉnh.
“Bọn họ……” Vừa mới mở miệng, đã bị Cố Diệp Chu nhanh tay che lại: “Đừng nói chuyện.”
Lời còn chưa dứt, liền truyền đến một tràng bước chân vội vàng.
Ngay sau đó, cánh cửa đang đóng mở toang hoác, hai người đàn ông to lớn, mang theo một đứa trẻ đang hôn mê, tùy ý xông vào, ném chúng xuống đất.
Sau khi ném đứa trẻ xong, hai người cũng không rời đi, mà là đứng ở cửa nói chuyện.
“Thằng ba, mày nói xem có phải dạo gần đây lão đại có hơi liều lĩnh phải không, chúng ta đã bắt nhiều đứa trẻ như vậy rồi, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Lần trước người thôn kia, còn đang chúng ta!”Nam nhân có dáng người gầy hơn một chút hoài điểm lo lắng mà nói.
【Mình cảm thấy bất an thực sự, nếu không phải làm xong chuyến này, cầm tiền về quê trốn mấy năm? Tránh tránh đầu sóng ngọn gió. 】
Người bị gọi là thằng ba kia nói: “Lão đại làm như vậy tự nhiên có đạo lý của anh ta.”
【 lão đại nói, làm xong chuyến này, kiếm nhiều tiền, như vậy bọn họ mới có tiền về quê cưới vợ. 】
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng nói trầm thấp hung ác truyền đến: “Hai tụi bọn mày đều dông dài mà ở chỗ này làm gì hả? Chạy nhanh lên, đem cửa đóng lại rồi ra ăn cơm!”
Dáng người chú bán kẹo bao này ở cửa thôn hấp dẫn bọn nhỏ, ngược ánh sáng, Tiểu Tại Tại nhìn thấy bộ dáng của tên đó, nhận ra thân phận đối phương .
Thì ra tên đó chính là lão đại của nhóm buôn người này.
“dạ dạ” Hai người bị khiển trách nhanh chóng đáp ứng, xoay người cùng lão đại rời đi, đóng cửa lại.
Cánh cửa chắn ánh sáng mặt trời, căn phòng lại trở nên tối tăm, không ai phát hiện ra, bé gái trốn trong góc lóe lên tia sáng vàng trong mắt.
“Em nhìn thấy gì?” Đột nhiên, bên người truyền đến thanh âm của Cố Diệp Chu.
Tiểu Tại Tại sợ tới mức cả người cứng đờ, giống như động vật ăn cỏ bị mãnh thú theo dõi, không dám động đậy.
Cố Diệp Chu chưa cảm thấy gì vẫn tiếp tục hỏi: “Vừa rồi bọn họ mở cửa, em có thấy gì bên ngoài không, có biết được đây là đâu không?”