Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 560
Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:06:24
Lượt xem: 8
“Vì đêm nay đã xem tinh tượng, lúc này mới về lấy tranh.” Cô bắt đầu bậy bạ.
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy em lại dám về nhà một mình à?” Ninh Hiên hồ nghi mà nheo lại mắt.
“Bằng không thì sao?” Vẻ mặt Tại Tại thản nhiên mà nhìn về phía anh ba, dường như cảm thấy vấn đề này của anh thật là kỳ quái.
Kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai anh em một cách nhanh chóng, Ninh Hiên lại không hỏi ra được cái gì: “……”
Anh cúi đầu, bắt đầu bán tín bán nghi mà hoài nghi chính mình.
Có thể là do anh suy nghĩ nhiều sao?
Không nghĩ rằng, bàn tay đang nắm chiếc đũa của Tại Tại , đã khẩn trương đến mức sắp đem chiếc đũa chặn ngang bẻ gãy. Cũng may Ninh Hiên sau khi hoài nghi chính mình xong đã vô tâm lại đi chất vấn em gái, thấy anh không phản ứng, Tại Tại cũng biết bản thân đã qua cửa ải này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sợ rằng còn chuyện gì xảy ra nữa, cô vội tăng tốc độ ăn mì, nhanh chóng ăn hét bát mì này, sau đó cầm bát đũa đưa đến chậu rửa, để lại cho anh ba cô một câu, cũng mặc kệ anh rống giận gì, chuồn nhanh.
Mà câu kia của cô chính là: “Ai ăn chậm nhất người đó rửa bát.”
Ninh Hiên bị em gái hố: “Ninh Tại Tại, em trở về cho anh, tự đi mà rửa lấy bát của mình!”
Nói là rống, thật ra thanh âm của anh so với nói chuyện bình thường còn nhỏ hơn, chủ yếu là sợ đánh thức bà nội, liền nhận được một trận mắng nữa.
Cho nên cuối cùng không bắt được em gái, Ninh Hiên chỉ có thể nhận mệnh ăn xong phần của mình, cầm bát ra rửa của mình còn phải rửa thêm phần của em gái, cất đi rồi mới có thể đi ngủ.
Trên lầu, sau khi Tại Tại tắm xong vốn dĩ định ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Đột nhiên, cô nhớ tới cái gì, vội vàng bò xuống giường, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm màn ra, nhìn ra xa hướng về đối diện.
Đương nhiên ngoại trừ màn đêm tăm tối, thì không còn gì nữa.
Đúng thôi, mặc dù cửa sổ ở phòng cô hướng về phía Cố gia , nhưng là hai nhà đối diện, trung gian không chỉ cách một con đường, còn có cả khu vườn nhỏ của từng nhà, muốn xuyên qua cửa sổ cho nhìn nhau, chuyện này là không có khả năng xảy ra.
Trừ phi phải sử dụng kính viễn vọng.
Nhưng mà Tại Tại lại không phát rồ như vậy.
Cho nên cô chỉ có thể tâm huyết dâng trào mà liếc mắt một cái, sau đó thì thất vọng chuẩn bị kéo màn cửa lại trở về ngủ.
Đúng lúc này, phòng Cố Diệp Chu ở đối diện sáng đèn, sau đó lại tắt đi, ngay sau đó lại sáng lên.
Liên tiếp ba lần, dường như cũng đang chào hỏi với Tại Tại.
Đáy lòng Tại Tại dâng lên một sự ngọt ngào, nhịn không được cười khẽ.
Cô rất muốn đáp lại người bên kia theo cách tương tự, nhưng bà nội và anh trai cô đều ở đó, cô sợ tiết lộ bí mật của mình, chỉ có thể tiếc nuối mà từ bỏ ý tưởng này, lưu luyến không rời kéo màn cửa lại, thật sự chuẩn bị đi ngủ.
Phía bên kia dường như cũng cảm nhận được rời đi của Tại Tại, ngay sau khi cô ấy đóng rèm cửa, đèn không còn sáng nữa.
*
Đúng như giáo sư Lâm đã nói, kết quả của cuộc thi vẽ tranh quốc tế của Tại Tại đã được công bố ngay sau khi trường khai giảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-560.html.]
Nếu cô ở trong một trường học bình thường, có thể không có nhiều người quan tâm.
Nhưng ở trong một học viện mỹ thuật, trên cơ bản mỗi người đều biết được chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn, tên tuổi của Ninh Tại Tại đã trở thành phong vân của toàn trường.
Không chỉ học sinh cùng cấp và học muội học đệ đều ngước nhìn cô với vẻ ghen tị, mà ngay cả một số đàn anh, chị cũng nghe đến tên cô.
Thay đổi đáng chú ý nhất là khi đang đi trên đường, có rất nhiều người chào hỏi cô, và những ánh mắt khác nhau đi cùng cô dày đặc đến mức khiến cho cô chỉ là một họa sĩ bình thường phải run sợ.
May mắn thay, cô ấy là loại người có tính cách sôi nổi và hướng ngoại, căn bản không sợ này những ánh mắt với những cảm xúc khác nhau của những người xa lạ đó, mặc kệ là quen hay không quen, nhưng chỉ cần là người với thiện ý thì cô đều chào hỏi nói chuyện vui vẻ.
Cho nên thời gian lâu dần, trong trường học cô không chỉ nổi tiếng với danh xưng thiên tài hội họa, còn có có cả cách đối đãi lịch sự, ôn nhu của cô.
Điều này không thể không làm tăng thiện chí của công chúng đối với cô.
Thử hỏi xem ai lại không thích kiểu người vừa lợi hại lại tốt tính như vậy chứ? Hơn nữa cô trông còn đáng yêu xinh đẹp.
Đáng tiếc, kể từ lần cuối cùng tôi sợ hãi vì lời tỏ tình công khai giữa chừng, Ninh Tại Tại đã tuyên bố một cách trịnh trọng ra bên ngoài rằng, bản thân đã có bạn trai, nên mời những người có ý tứ với cô xin cách nhau 3 mét trở lên, ngàn vạn đừng tới quấy rầy cuộc sống yên bình của cô.
Việc này đã làm cho nhiều người cảm thấy cô là một cô gái tốt đồng thời cũng thầm hận, đều do cái tên hỗn đản kia, nếu không phải hắn, bọn họ còn không biết tin Ninh Tại Tại có bạn trai, như vậy còn có thể lòng mang tâm tư ngượng ngùng lại ngọt ngào tiếp tục hành trình yêu đơn phương.
Đáng tiếc, con đường này đã bị chặn ngay từ khi nhìn thấy rồi.
Điều này làm cho nhiều người mang nỗi tiếc nuối suốt đời.
“Tiếc nuối suốt đời là cái quỷ gì, quá khoa trương?” Nghe thấy Chương Đào kể lại tin đồn gần đây , Tại Tại nhăn mày lại, vẻ mặt cô đúng như ông cụ ngồi tàu điện ngầm nhìn điện thoại.
“Ai nha, chỉ là nghe đồn thôi, khẳng định là sẽ có chút khoa trương, không khoa trương, thì làm gì còn người thích nghe chứ.” Chương Đào nói rất có đạo lý.
Nhưng Tại Tại không có hứng thú.
Cô lãnh đạm mà ‘ nga ’ một tiếng, không lưu tình chút nào mà đ.â.m cho Chương Đà một đao: "Tiếng anh cấp bốn của cậu qua không?”
Chương Đào bả vai suy sụp, đáng thương hề hề nói: “Không, chỉ thiếu có chút xíu điểm nữa thôi là qua rồi đó, a a a…… sao lại chỉ có kém một chút xíu cơ chứ? Nếu thiếu nhiều thì tớ làm gì không cam lòng giống như bây giờ chứ.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ngồi khóc không nước mắt rồi kêu rên.
Cách đây một thời gian, kết quả của cuộc thi Tiếng Anh cấp bốn đã có kết quả, những người qua đều đã nhận được bằng.
Toàn bộ ký túc xá bốn người, ba người khác đều đã lần lượt đi nhận giấy chứng nhận, cố tình chỉ còn mỗi Chương Đào là không có.
Nguyên bản các cô còn tưởng rằng là Chương Đào nhận được bằng chậm hơn, không ngờ rằng cô bạn này không thi qua.
Tại Tại đồng tình mà vỗ vỗ bả vai của cô.
“Đáng thương, vừa lúc mùa hai của cuộc thi đó bắt đầu rồi, cậu lại đi nỗ lực một lần nữa nha.”
“A…… Tớ không cần…… Có thể hay không thi được không?”
Chương Đào nằm xuống bàn làm việc, khóc lóc, toàn thân héo hon như một quả cà tím bị sương đêm làm cho héo tàn.
Nhưng lại bị Tại Tại lãnh khốc vô tình cự tuyệt: “Không được, cả phòng chỉ còn lại có mỗi mình cậu mà thôi, đi ôn đi. nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tớ, tớ sẽ tận tâm chỉ bảo.”