Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 574
Cập nhật lúc: 2024-10-25 16:10:00
Lượt xem: 10
Ngày này, Tại Tại nhận được một gói hàng từ nước ngoài.
Khi nhìn thấy địa chỉ nhận thư, cô vẫn còn hơi bối rối, không khỏi quay đầu lại hỏi bác cả cô: “Bác cả, món đồ này có phải viết sai người nhận đơn hàng không nhỉ?”
“Dạo gần đây bác cũng không mua món đồ nào ở ngoại quốc cả.” Cố Hành đang cùng với mẹ xem phim truyền hình, nghe vậy mắt cũng không nâng mà trả lời.
“Vậy đúng là của mình sao?” Tại Tại nghi hoặc mà nghiêng đầu, dù thế nào cũng không nhớ ra là mình đã đặt món hàng nào từ nước ngoài,
Chủ yếu là dù cô có muốn mua cũng không mua theo cách này.
“Em mở ra thử xem.”
Ninh Hiên đi ngang qua trong tay cầm theo một đĩa trái cây đã được bổ sẵn, vốn dĩ đang muốn chạy đến sô pha nhập vào khu giải trí kia, không ngờ rằng lại đột nhiên có một bàn tay nhỏ xuất hiện, nhanh tay trộm mất một miếng dưa hấu trên này.
Chờ khai anh hoàn hồn lại, miếng dưa hấu đáng thương kia đã rời ràng tình trạng ‘ băm thành nghìn mảnh ’.
Ninh Hiên tức khắc liền xù lông: “Ninh Tại Tại! Em mà muốn ăn thì tự đi mà cắt lấy, dựa vào cái gì lại đi ăn vụng của anh!”
Tại Tại nhét đầy dưa hấu trong miệng, nói không nên lời lời nói, chỉ làm làm mắt về phía anh ba, sau đó lấy tốc độ của con thỏ vụt mất, trước khi thoát thân còn không quên cầm theo gói hàng, thuận tiện tránh né sự ‘ đuổi g.i.ế.c ’ của anh ba.
“Hứ, may cho cưng là cưng chạy nhanh.”
Ninh Hiên vốn dĩ cũng không định tính toán với em gái cười lạnh một tiếng, cũng lười đến phản ứng cô, lập tức bưng theo đĩa trái cây ngồi vào bên cạnh bà cụ Ninh, đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
“Bà nội, bác cả,, ăn trái cây.”
“Cháu vốn dĩ cũng không định không cho con bé ăn, sao lại luôn cãi cọ ầm ĩ thế?” Bà cụ Ninh một bên dùng tăm xỉa răng chọc trái cây cho vào miệng, một bên nhịn không được hỏi cháu trai nhỏ.
“Đây là có lẽ là cách thức ở chung giữa cháu và nhỏ đó, bà nội không cần phải bận tâm nhiều đâu.” Ninh Hiên mang theo một chút làm nũng mà nói.
Đừng tưởng rằng chiêu này chỉ có mỗi em gái biết dùng, trường hợp nào cần lắm thì anh cũng dùng.
“Được rồi, bà nội cũng lười quản hai tiểu quỷ này.”
Biết chính mình không quản được, bà cụ Ninh cũng không quan tâm.
Đương nhiên, ngoại trừ tình huống đặc thù.
Ví dụ như hai anh em này kết hợp phá nhà phá của.
Việc làm hỏng tủ lạnh vẫn còn nằm trong trí nhớ của bà cụ Ninh, cho nên cũng không thể không xen vào.
Thừa dịp người nhà còn đang xem TV không ai nhìn cô, Tại Tại cầm một cái kéo chạy về.
Cô ngồi xổm ở trước mặt gói hàng, thật cẩn thận mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-574.html.]
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Ninh Hiên không biết khi nào cũng ngồi xổm ở bên cạnh em gái , thăm dò nhìn vào cái gói hàng kia.
“Cái này đựng cái gì nhỉ?”
“Ai da! Hết cả hồn!”
Tại Tại không hề phòng bị, bên người đột nhiên có một bóng người, dọa cô nhảy dựng.
“He he, em biết cái này gọi là gì không? Báo ứng đó!” Ninh Hiên dọa đến em gái, không chỉ có không áy náy, ngược lại còn rất đắc ý mà cười nhạo cô.
“Không phải chỉ ăn có một miếng dưa hấu thôi sao, anh kẹt sỉ vừa thôi chứ?”
Mắt trợn trắng, Tại Tại tiếp tục dùng kéo mở ra gói hàng này ra.
Mạnh mẽ bạo lực phá hủy các lớp bảo vệ bên ngoài, làm lộ ra một ống tranh chuyên dùng để bảo vệ và vận chuyển tranh giấy.
Mà khi nhìn đến cái này, Tại Tại liền biết bên trong là cái gì.
Cô bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, đây là ban tổ chức gửi tác phẩm dự thi ở cuộc thi vẽ tranh quốc tế cho em.”
Bởi vì cô cự tuyệt bán, cho nên bức tranh đoạt giải thưởng này được ban tổ chức gửi về.
—— qua đường bưu điện.
“Người ta đã ra giá mười vạn mà em cũng không thèm bán sao?” Vừa nghe đến cái này, Ninh Hiên liền kinh hãi rồi, anh vội vàng thúc giục em gái: “Lấy ra tới nhìn xem đi nào, để cho anh được chiêm ngưỡng phong thái của mười vạn trên một tờ giấy đi.”
Ngay cả bà cụ Ninh khi nghe thấy bức tranh đoạt giải kia của cháu gái đã về, cũng lôi kéo con trai lớn, tò mò mà đi lên vây xem.
Tại Tại sau khi mở nắp ống tranh, cô lôi bức tranh đã được cuộn một cách cẩn thận ở trong đó ra, mở ra từng chút một và cho mọi người xem.
Toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ trước sự đại khí hào hùng của bức tranh.
Chỉ thấy trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh kia, dùng hình tượng thủy mặc mà phác họa ra một mảnh núi non trải dài khắp nơi, ở giữa núi non hùng vĩ đó, là Vạn Lý Trường Thành đứng đó oai nghiêm, tráng lệ.
Hình ảnh này hình dung lên dường như không có gì kì lạ, nhưng thật sự đưa tâm hồn vào cảm nhận, bất luận là ai, đều sẽ bị sự rộng rãi đồ sộ của bức tranh là cho choáng ngợp, làm người ta thấy như mình đang lạc vào một không gian rộng rãi hùng vĩ, to lớn.
Càng sâu hơn, bà cụ Ninh và những người còn cầm không lòng được mà thở dài cảm động từ tận đáy lòng..
—— đây là tổ quốc non sông rộng lớn của bọn họ a!
Không có gì lạ khi một tác phẩm tầm cỡ này có thể giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi quốc tế, thậm chí người ta còn ra giá mười vạn để mua nó.
Hơn nữa rất khó để tưởng tượng, bức tranh này, lại được vẽ ra từ bàn tay của một cô gái nhỏ chưa đầy hai mươi tuổi.