Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 61
Cập nhật lúc: 2024-09-05 08:29:48
Lượt xem: 68
Trẻ con có cách giao tiếp của trẻ con, người lớn có cách giao tiếp của người lớn.
Chỉ là bà Ninh mang khá nhiều trái cây, bởi vì ông Cố đã nói, phía trước mẹ Tiểu Tại Tại đã tới đưa quà tạ lễ một lần trước rồi, đưa thêm bao lì xì, bọn họ không thể lại thu nhận lễ lần hai của người ta nữa.
Không nói lần thứ hai, kỳ thật lần đầu tiên ông cháu Cố gia cũng không muốn nhận.
Nhưng tài ăn nói của hai người không bằng Tô Hân Nghiên, cuối cùng cũng không biết bị lừa dối như thế nào, mơ màng mà đã nhận lấy đồ của người ta.
Chờ đến khi phục hồi tinh thần lại muốn trả về, cô đã sớm đi rồi.
“Ha ha ha…… Vẫn là con dâu của tôi làm tốt lắm!” Nghe được ông Cố bất đắc dĩ kể ra, bà Ninh không chỉ không tức giận, ngược lại còn cảm giác rất đắc ý.
Tri ân báo đáp, đây mới là phẩm chất đạo đức tốt của Ninh gia bọn họ.
Hai vị lão nhân tuổi đều sống qua hơn phân nửa đời, nói chuyện với nhau lên cũng có nhiều phần tiêu sái cùng thản nhiên.
Bà Ninh kỳ thật đã nhận ra thân phận ông Cố, ồn là những người bị đưa xuống dưới thôn này lao động cải tạo, đang sống ở chuồng bò.
Đối phương nguyên bản là thân phận gì bà cũng không biết, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần ông lão này một mình mang theo cháu trai nhỏ tuổi bị hạ phóng đến Trần gia thôn, nghĩ thôi cũng biết lúc trước khẳng định đã trải qua không ít chuyện.
Bà cũng không phải là người thích chọc vào nỗi đau của người ta, liền thông minh mà bỏ đi một số đề tài mẫn cảm, chỉ vờn quanh chút việc nhà bình thường nhỏ nhoi.
“Bé con nhà tôi ngày mai là có thể xuất viện, đứa nhỏ này cũng biết tri ân, trước xuất viện nói muốn tự mình đến cảm ơn anh trai đã cứu con bé, tôi liền mang theo bé đến đây chào hỏi.”
Bà Ninh cẩn thận đánh giá Cố Diệp Chu, hơi nhướng mày, quan tâm nói: “Tôi xem đứa nhỏ Diệp Chu này bị thương không nhẹ, cánh tay bị băng thành thế này này, nhìn đến đau lòng, bác sĩ bên kia nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói cánh tay thằng bé là chịu đòn nghiêm trọng nên bị gãy xương, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần dùng que kẹp mấy ngày, làm xương liền lại là tốt, vết khác đều là bị thương ngoài da, vấn đề không lớn.”
Đề cập đến cái này, ông Cố tuy nói còn có chút lo lắng, nhưng cũng không có khẩn trương.
Theo quan điểm của ông, miễn là bệnh có thể chữa khỏi, không phải là bệnh nặng.
“Vậy viện phí của Diệp Chu có đủ hay không? Không đủ nói ông cứ việc mở miệng, cháu trai nhà ông đã giúp đỡ bé con rất nhiều, tiền thuốc men này theo lý nên là chúng ta trả.” Bà Ninh nói có lý.
Bình thường bà sống tiết kiệm, nhưng bà sẽ không bao giờ tiết kiệm cho những chuyện lớn.
Nên ra phải ra.
“Không cần không cần.” Sợ người ta lại trả tiền, ông Cố liên tục xua tay, cự tuyệt nói: “Phía trên nói việc làm của Diệp Chu là thấy việc nghĩa hăng hái làm, lập công lớn, tiền thuốc men không cần chi trả, sẽ được trợ cấp.”
Không chỉ có như thế, bởi vì cháu trai gián tiếp cứu không ít những đứa trẻ bị bắt cóc trong thôn.
Những người đó tuy không nói cũng giống Ninh gia, cũng mang theo đồ vật tới cảm tạ, nhưng thái độ của bọn họ cũng tốt hơn nhiều so với bình thường.
Ông Cố cũng đã sống nhiều năm, đều hiểu mọi chuyện.
Biết sau khi bọn họ về thôn, tuy rằng vẫn không thể thoát khỏi thân phận xú lão cửu, nhưng cuộc sống có thể tốt hơn không ít, việc này đối với ông cháu bọn họ mà nói, kỳ thật đã là hồi báo lớn nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-61.html.]
“Anh trai xinh đẹp, tên của anh là gì thế?”
Tiểu Tại Tại toàn bộ nửa người trên đều ghé vào Cố Diệp Chu trên giường bệnh, nâng đầu nhỏ lên, mở to một đôi mắt to tròn xoe, tò mò mà nhìn cậu.
Bé quá thấp, sau khi bò lên, hai chỉ chân nhỏ của bé vẫn không chạm đất, lắc lư dễ thương.
Nghe thấy giọng nói mềm như bông của em gái nhỏ, Cố Diệp Chu bình tĩnh lại, nhân tiện thu hồi ánh mắt không nhìn chằm chằm vào bàn chân nhỏ của em gái nhỏ, sau đó thẳng thừng phát hiện ra.
Hai người bọn họ đều đã gặp nhau qua vài lần, hơn nữa cũng đã trải qua một lần hoạn nạn cùng nhau, nhưng tới hiện tại, tự nhiên còn không biết tên đối phương.
Không, cậu biết em gái nhỏ trước mắt này tên là gì: Ninh Tại Tại.
Vừa thời điểm rồi bé tiến vào chính mình có nói qua.
Nhưng đối phương còn không biết tên của mình.
“Cố Diệp Chu, tên của anh.” Cậu nói: “Nhìn chung quanh cố, một chiếc thuyền nhẹ Diệp Chu.”
Mặt sau câu nói kia Tiểu Tại Tại không nghe hiểu, dứt khoát bỏ qua.
Trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, bàn tay thịt nhỏ chủ động nắm lấy tay của Cố Diệp Chu , hỏi: “Anh Diệp Chu, nhà của anh ở nơi nào thế? Về sau Tại Tại có thể sang chơi với anh được không?”
Cố Diệp Chu mím môi, ánh mắt mênh mang: “Nhà anh ở rất xa rất xa, em tìm không thấy đâu.”
Hiện tại chỗ dung thân của hai ông cháu cậu là ở chuồng bò cũ nát, căn bản là không phải là nơi mà Cố Diệp Chu nhận là nhà.
“Vì sao lại không tìm thấy?” Tiểu Tại Tại khó hiểu.
Sao anh trai xinh đẹp này lại nói toàn những lời bé không hiểu nhỉ?
Nhưng lúc này đây, Cố Diệp Chu chưa giải thích cho bé hiểu, chỉ là cúi đầu nhìn nhìn cục sưng ở trên đầu bé, còn có còn một vài vết thương ngoài da chưa lành: “Đau không?”
Trong đầu cẩn thận nhớ lại lúc bọn họ chạy trốn, khi nào thì em gái nhỏ bị thương ở đầu.
“Không đau.”
Miệng vết thương đã kết vảy, cục sưng ở đầu kia đã nhỏ đi hơn phân nửa, đã không đau, chính ngẫu nhiên sẽ có chút ngứa, Tiểu Tại Tại nhịn không được sẽ gãi.
Mỗi lần bé duỗi tay ra, liền sẽ bị mẹ hoặc bà nội bắt lấy hai tay nhỏ, không cho bé chạm vào miệng vết thương.
Nếu không lại xước ra và chảy máu.
Nghĩ ông cháu nhà người ta còn phải nghỉ ngơi, bà Ninh không tính ở phòng bệnh Cố gia quấy rầy lâu , bà tính toán thời gian, thấy không sai biệt lắm, liền đứng dậy đón cháu gái về: “Tại Tại, cùng chào tạm biệt với anh Diệp Chu và ông Cố đi, chúng ta cần phải về.”
Cũng đã ra ngoài được một thời gian, trong chốc lát con dâu trở lại thấy không con gái, sẽ sốt ruột.
“Tạm biệt anh Diệp Chu,tạm biệt ông Cố.”