Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 615
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:24:02
Lượt xem: 7
Cô khó khăn chớp mắt, cố gắng chớp đi giọt nước mắt đã nhòe đi nơi đáy mắt, nhưng không thành công.
Cuối cùng chỉ có thể một bên khóc một bên cười gật đầu: “Được.”
Cô hợp tác đưa tay ra và để Cố Diệp Chu đeo nhân cầu hôn lên tay mình.
Chiếc nhẫn kim cương chói lọi ánh lên vẻ rực rỡ tuyệt đẹp, kết hợp cùng với ngón tay thon thả trắng trẻo, quả thực là một kiệt tác nghệ thuật của sự hạnh phúc.
“Oh Oh Oh…… Chúc mừng chúc mừng!”
“Chúc mừng!”
……
Tất cả người xem đều vỗ tay thích thú và gửi lời chúc phúc chân thành nhất đến cả hai.
Mà chính lúc này Tại Tại mới phát hiện.
Thì ra ngoại trừ người nhà mình, ông cụ Cố, còn có anh họ của Cố Diệp Chu vậy mà cũng tới.
Hai nhà người đều chứng kiến nghi thức cầu hôn này.
Ý thức được việc này, Tại Tại không nhịn được lại cảm động và thẹn thùng, nhịn không được chòng đầu vào trong lồng ngực Cố Diệp Chu đã đứng lên, kết quả là khán giả đã reo hò lên to hơn.
Trong đó người có tiếng kêu vang dội nhất, đương nhiên thuộc về anh họ của Cố Diệp Chu, và cả Ninh Hiên không biết từ khi nào đã đỗ xe xong.
Thời gian không còn sớm.
Sau khi nghi thức cầu hôn kết thúc, mọi người cũng không cho đôi tình lữ sắp trở thành vợ chồng này thời gian bình tĩnh lại, trực tiếp đưa từng người về từng nhà của người đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Dù cho bọn họ không nghỉ ngơi, thì các trưởng bối cũng mệt.
Bất đắc dĩ, Tại Tại chỉ có thể lưu luyến không rời mà tạm biệt với Cố Diệp Chu.
Cô lay ở khung cửa lớn, nhỏ giọng hỏi anh: “Ngày mai sinh nhật bà nội em, anh có đến tham dự không?”
“Tất nhiên là có rồi.” Cố Diệp Chu nói.
Không đề cập tới quan hệ giữa anh và Tại Tại, chỉ tính mỗi giao tình của hai nhà, làm vãn bối, anh cũng nên tặng quà sinh nhật cho bà cụ Ninh.
Nghe anh vừa nói như vậy, Tại Tại vui vẻ.
Cô cũng không lay khung cửa nữa, lui một bước về sau, vẫy tay hướng về Cố Diệp Chu nói: “Vậy anh nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, đừng ngủ quá muộn.”
Ông cụ Cố và anh họ của Cố Diệp Chu đã lần lượt về Cố gia nghỉ ngơi, hiện giờ còn lưu tại Ninh gia ngoài cửa, chỉ còn lại mỗi mình Cố Diệp Chu.
Biết một ngày này khẳng định anh rất mệt, Tại Tại cũng hiểu chuyện mà không quấn lấy anh nữa.
Hai người tách ra.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, Tại tại vốn nghĩ mình sẽ trằn trọc trở mình và không thể chìm vào giấc ngủ, nhưng vừa chạm vào giường, không hiểu đã chìm vào giấc ngủ như thế nào.
Một đêm không mơ màng.
Sáng sớm hôm sau, bị đồng hồ sinh học mạnh mẽ đánh thức, Tại Tại theo thói quen đi đi rửa mặt thay quần áo, sau đó lắc lư xuống dưới lầu.
“Em có thể đi nhanh lên được không hả? Đến cả rùa bò còn nhanh hơn em đó.”
Sau lưng vang lên thanh âm thúc giục pha chút ghét bỏ, không cần phải quay đầu lại, Tại Tại cũng biết là ai.
Ngoại trừ anh ba cô ra thì chả còn ai vào đây.
Đã thế cô còn cố ý đi chậm mấy bước, còn đúng lý hợp tình mà cãi lại: “Không nhé!”
Kết quả ngay sau đó, thanh âm của Ninh Hiên ở phía trở nên ủy khuất ba ba: “Vợ yêu, em xem con bé kìa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-615.html.]
Tại Tại: “!”
Cô đột nhiên vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện thì ra Ỷ ca cũng bị bản thân ngăn ở cầu thang, tức khắc ngượng ngùng, nhịn không được trừng mắt lườm ông anh ba đang cười hả hê đắc ý, quay đầu lại đi nhanh bước chân hơn, lộp cộp xấu hổ chạy xuống nhà.
Nghe thấy thanh âm này, bà cụ Ninh ở dưới lầu lo lắng mà nói lên.
“Bé con, cháu chạy chậm một chút, cẩn thận không bị ngã đó.”
“Không ngã được đâu bà nội.” Tại Tại cuối cùng nhảy lên một cái, an toàn tiếp đất, cô còn dang tay ra xoay vài vòng trước mặt bà nội: “Bà nội xem, không phải cháu không có vấn đề gì sao?”
“Chờ lần sao em mà bị ngã thì sẽ không nói như vậy nữa.”
Ninh Hàng ôm một chồng tư liệu đi ngang qua phía sau em gái, nhẹ nhàng bỏ lại một câu nói như vậy, trực tiếp khiến Tại Tại héo rũ như trái cà tím phơi sương.
Thấy thế, bà cụ Ninh vội vàng an ủi cô cháu gái nhỏ.
“Không có việc gì không có việc gì, lần sau con cẩn thận hơn là được.”
“Bà chỉ chiều mỗi mình cháu gái bảo bối của bà thôi.” Theo sát phiá sau em gái xuống cầu thang, Ninh Hiên thấy được quá trình chuyển đổi biểu hiện của bà nội nhà mình, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Bà cụ Ninh xoay người, làm bộ nghe không thấy.
Tại Tại thấy, đắc ý nhìn anh ba, nhướng mày, dùng khẩu hình nói cho anh biết rằng bà nội vẫn yêu thương cô nhất, sau đó che miệng, âm thầm cười trộm.
Ninh Hiên đáp lại là một cái ánh mắt khinh thường.
Đáng tiếc Tại Tại không nhìn thấy, hiện tại toàn bộ lực chú ý của cô đều bị Bạch Hinh, hoặc là nói là cái bụng phồng lên như quả dưa hấu nhỏ của Bạch Hinh hấp dẫn.
“Chị dâu cả, hôm nay bảo bảo có ngoan hay không?”
Ngồi xổm trước mặt Bạch Hinh , Tại Tại muốn chạm vào lại không dám đụng vào.
Bạch Hinh mang thai đã được sáu tháng, thai nhi lớn dần và phát triển, bụng cô cũng dần được nâng lên.
Bây giờ nó không khác gì một quả dưa hấu nhỏ như dính lên bụng của chị dâu cả, và không bao lâu nữa quả dưa hấu nhỏ này sẽ tiếp tục phát triển thành một quả dưa hấu lớn cho đến ngày quả dưa chín và rơi xuống đất.
Nhưng đó không phải là vấn đề mà Tại Tại quan tâm nhất vào bây giờ.
Hiện tại cô chỉ tò mò một chuyện.
“Bảo bảo có thể động đậy ở trong bụng chị được không?” Tại Tại hỏi Bạch Hinh.
“Có, tháng thứ năm bắt đầu xuất hiện thai động, em có muốn sờ thử không? Vận khí tốt, có lẽ bảo bảo sẽ chào hỏi em nữa đó.” Bạch Hinh mỉm cười dắt tay Tại Tại, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của bản thân.
Có thể là để đáp lại những gì mẹ nói.
Tại Tại đột nhiên cảm thấy bàn tay có một cái gì đó nhô lên ở bụng chị dâu chạm vào, tức khắc đôi mắt cả kinh trừng lớn, đôi mắt trong trẻo không giác gì mắt mèo.
“Nó nó nó…… Nó thật sự sẽ động?!”
Tại Tại đều kinh hách đến mức nói lắp.
Câu kinh hô này của cô đã thu hút ánh nhìn tò mò của Lan Ỷ, đối diện với người em dâu nhỏ hơn mình mấy tuổi này, mà còn là người xa lạ, Bạch Hinh biểu hiện rất hiền lành.
“Lan Ỷ cũng muốn sờ thử không?”
“Không được không được, em không dám.” Lan Ỷ liên tục xua tay lắc đầu, biểu hiện không khác gì với Tại tại lúc trước.
Ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu khiến Bạch Hinh không nhịn được cười.
Cố tình Lan Ỷ cũng không biết cô ấy đang cười cái gì, chỉ có thể lúng túng dán mắt vào đó.
Còn may Bạch Hinh là một người tốt bụng.
Thấy cô em dâu không được tự nhiên, rất nhanh cô đã thu liễm ý cười, ngược lại nói với cô em dâu này về đề tài khác.