Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 644
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:13:58
Lượt xem: 4
Nếu đổi lại là bé Ninh Hàn, hoặc là bé Ninh Hàng, sẽ biết tự đi lấy thuốc ở trong phòng của mẹ, nhưng nhóm người Ninh Hàn thì lại không biết, bọn họ cũng không có được ký ức của thế giới này.
Tô Hân Nghiên cũng là từ trong miệng con gái biết được thân phân của ba người con trai này, đồng thời cũng biết được bọn họ vì cứu con gái cô mà bị thương.
Chính vì nguyên nhân như thế mới khiến cô dám mạo hiểm một phen, ngả bài với bọn họ.
Nếu không vì ở chung vui vẻ, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng liền rút dây động rừng như vậy, nhiều lắm thì chỉ âm thầm quan sát đề phòng, rồi lặng lẽ ngăn cách họ với con gái.
“Cảm ơn, chúng tôi có thể tự làm được.”
Ba người đều là người trưởng thành, mặc dù thân thể còn nhỏ, nhưng cũng ngượng ngùng để một người phụ nữ đã thành niên bôi cho bọn họ, đặc biệt là Ninh Hiên, anh còn phải cởi sạch khi bôi thuốc.
Cho nên bọn họ dứt khoát cầm hòm thuốc rời đi.
Thấy thế, Tô Hân Nghiên ngược lại cười: “Không ngờ rằng các đại lão cũng biết thẹn thùng.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, không có gì bất ngờ xảy ra, Tiểu Tại Tại bị mẹ bé ôm đi.
Tuy nói hai bên đã thỏa thuận với nhau, nhưng tín nhiệm đối với lẫn nhau không phải một sớm một chiều là có thể xây dựng được, mà thân là một người mẹ, Tô Hân Nghiên hiển nhiên không bao giờ để con gái mình ở trong một hoàn cảnh xa lạ lại không có một chút an toàn nào.
Trước khi bị ôm đi Tiểu Tại Tại còn có chút không tình nguyện, liên tiếp duỗi tay nhỏ ra, khóc lóc muốn ngủ cùng với anh trai, nhưng khi bị mẹ lườm đã ngoan ngoãn an phận lại.
Em gái bị ôm đi, lưu lại ba anh em phải đối mặt với đêm dài, tự dưng lại có chút không dễ chịu.
Ninh Hàn mở to mắt nhìn cái màn được mắc ở phía trên, Ninh Hàng thì có vẻ như đang ngủ say, thật ra có thể từ hơi thở và cách nằm phát hiện ra anh chưa ngủ, Ninh Hiên càng không ngủ yên được.
Cuối cùng, cũng không biết là ai thở dài một tiếng, nói: “Ngủ đi, không phải cuả chúng ta, không nên yêu cầu xa vời.”
Trong phòng an tĩnh lại.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Hiên là người thứ nhất bò khỏi giường, chạy nhanh ra trước cửa phòng mẹ gõ liên hồi, sốt ruột hô: “Mẹ mẹ, mẹ ơi……”
“Làm sao vậy?” Tô Hân Nghiên mở cửa ra, cúi đầu liền đối diện với cặp mắt to trông ngập nước của con trai nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-644.html.]
“Trên lưng của con đau quá, mẹ mau giúp con nhìn thử xem, có phải tối hôm qua có người trộm đánh con phải không.” Nói xong, cậu bé còn xoay người sang chỗ khác, vén áo lên ý bảo mẹ xem hộ.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, cũng chưa thấy mẹ có động tĩnh, Ninh Hiên nghi hoặc mà quay đầu, liền nhìn thấy mẹ rơi lệ đầy mặt.
Cậu bé tức khắc liền luống cuống,:,,.
*
Buổi sáng 6 giờ rưỡi, Bạch Hinh bị tiếng chuông điện thoại của chồng đánh thức.
Cô điện thoại lên, cưỡng chế khí rời giường, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là anh nên cho em một lý do chính đáng.”
Nếu không phải vì nguyên nhân trọng đại mà đánh thức cô dậy, vậy cô có khả năng sẽ tức giận đến mức cầm d.a.o bầu tới công ty anh kề d.a.o vào cổ suýt giết người này.
Điện thoại đối diện an tĩnh trong chốc lát, dường như bên trong có tiếng khóc của trẻ con, khóe mắt Bạch Hinh nhảy dựng, trực giác không thích hợp, vừa định mở miệng nói cái gì, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm của Ninh Hàn mang theo sự khẩn cầu.
“Hiện tại em có thể nhanh chóng đến đây được không? Tiện đường mua thêm chút sữa bò nha.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Hinh nghe thấy Ninh Hàn dùng loại ngữ khí này để cùng mình nói chuyện, nên tức giận cũng vì sự đột ngột này mà dừng lại.
“Tình huống bên anh như thế nào rồi?” Cô nghi hoặc hỏi.
Ninh Hàn không một chút do dự nào báo cáo luôn tình huống của bản thân cho vợ nghe: “Ở chỗ của anh này có một đứa trẻ hơn hai tuổi, là bé gái, hiện tại bé khóc nháo không ngừng, một mình anh không dỗ nổi.”
Lại khóc tiếp, anh sợ bé con sẽ xảy ra chuyện gì, bằng không cũng sẽ không vào cái giờ này mà gọi điện thoại cầu cứu vợ.
Bạch Hinh sau khi nghe xong, cũng không hỏi đứa trẻ kia từ đâu mà ra, trực tiếp nói một từ: “Chờ!”
Sau đó cúp điện thoại, lấy tốc độ của sấm rền gió cuốn mà rời giường mặc quần áo, ngay cả rửa mặt cũng không kịp, trực tiếp lấy tiền và chìa khóa xe chạy khỏi nhà.
Trên đường, khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi đã mở, cô dừng xe lại đi vào mua một vài thứ, như sữa bột, bỉm,… Dù không đến một cửa hàng đặc biệt dành cho mẹ và bé để mua đồ, nhưng ở đây vẫn ổn cho trường hợp khẩn cấp.
Chờ khi Bạch Hinh chạy tới dưới lầu công ty của Ninh Hàn, thời gian mới chỉ trôi qua hơn hai mươi phút, mà Ninh Hàn cũng phải sứt đầu mẻ chán khổ sở dỗ dành em gái hơn hai mươi phút, đáng tiếc tiểu gia hỏa không hề có dấu hiệu dừng khóc nào.