Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 651
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:45:55
Lượt xem: 4
Tạm thời không đề cập tới chuyện dò hỏi em trai, hiện tại việc quan trọng nhất chính là chuyện Bạch Hinh đi chơi vào buổi chiều hôm nay.
Tuy rằng cô nói, buổi chiều có thể mang theo Tiểu Tại Tại, giúp đỡ anh trông bé một ngày, nhưng lại có một tiền đề.
Liệu Tiểu Tại Tại có nguyện ý đi cùng Bạch Hinh không.
Rốt cuộc nghiêm túc ra thì, hai người mới chỉ là người xa lạ quen nhau chưa được một ngày, không tính là quá quen thuộc, tiểu gia hỏa không nhất định sẽ đồng ý đi cùng với cô.
Sự thật đúng là như thế.
Đừng nhìn Tiểu Tại Tại so sánh với anh cả bé, càng thêm dính Bạch Hinh, nhưng một khi phải rời anh cả đi theo Bạch Hinh, vậy bé có một vạn sự không vui.
Chính vì thế, lúc này nên cục thịt nhỏ lúc này đang ôm chặt lấy chân Ninh Hàn, c.h.ế.t sống cũng không chịu xuống dưới.
“Không muốn không muốn, Tại Tại không đi, Tại Tại muốn anh trai!”
Tiểu Tại Tại không ngừng lắc đầu, lại không chịu cho Bạch Hinh chạm vào bé.
Thấy bé con kháng cự, Bạch Hinh cũng không muốn cưỡng bách bé, liền nói: “Thôi, chờ về sau khi nào em quen thuộc hơn với bé rồi sẽ mang bé ra ngoài chơi, chỉ là anh phải mệt hơn rồi, vừa phải làm vừa phải trông bé.”
“Không có việc gì, em đi chơi đi.”
Ninh Hàn khom lưng ôm em gái đặt lên đùi của bản thân, sau đó ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: “Tại Tại không muốn đi ra ngoài thì không đi, chúng ta nói tạm biệt với chị dâu nhé.”
“Tạm biệt?” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, cái này thì bé hiểu.
Chỉ thấy tiểu gia hỏa xoay người lại, vẫy cái móng vuốt nhỏ với Bạch Hinh, nãi thanh nãi khí nói: “Tạm biệt chị, lên đường bình an.”
“Oa, Tại Tại vậy mà biết nói lên đường bình an đâu, thật lợi hại.”
Bạch Hinh nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Tại Tại, vốn định hôn bé, lại sợ bé không thích, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Thời gian không còn sớm, cô còn phải vội vàng về nhà thay đồ, cũng chỉ có thể tạm biệt hai anh em nhà này rồi rời đi.
Bạch Hinh đi rồi, để lại Tiểu Tại Tại và Ninh Hàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí dường như yên tĩnh một lát.
“Tại Tại, muốn chơi món đồ chơi gì nào? Hoặc là xem phim hoạt hình?” Ninh Hàn thử hỏi, thật ra anh cũng không biết trẻ con hai tuổi nên chơi gì mới tốt.
“……” Tiểu Tại Tại không quan tâm anh cả.
Bởi vì những lời anh cả nói bé không hiểu, nói cách khác, bé không hiểu đồ chơi và phim hoạt hình là gì.
Thấy em gái trầm mặc lâu như vậy vẫn chưa phản ứng, Ninh Hàn mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, bé nghe không hiểu.
Thấy vậy, anh đơn giản cầm điều khiển lên, giúp bật TV, dò kênh thiếu nhi chuyên chiếu phim hoạt hình rồi ôm em gái vào lòng xem cùng.
Trong TV là bộ phim hoạt hình " Bảy anh em hồ lô ".
Đây là bộ phim hoạt hình đầu tiên trong đời mà Tiểu Tại Tạ được xem, ngay lập tức bé đã bị hấp dẫn, nhìn không chớp mắt vào TV, chuyên chú đến mức không phản ứng với hết thảy những thứ bên ngoài, thậm chí bản thân bị anh cả bế ra khỏi đùi rồi đặt lên sôfa từ bao giờ cũng không biết.
Ninh Hàn lặng lẽ đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, vị trí này của anh đối diện với ghế sôfa, có thể nhẹ nhàng quan sát được em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-651.html.]
Anh một bên xử lý văn kiện, một bên thường đưa mắt quan sát em gái.
Liên tục nửa giờ, Tiểu Tại Tại vẫn ngồi ở đó không hề nhúc nhích.
Ninh Hàn lại làm thêm được một văn kiện, bắt đầu tự hỏi có nên đi chen ngang hay không.
Để trẻ con xem lâu TV hình như không tốt cho mắt?
Không đợi anh hành động, văn phòng ngoại đột nhiên truyền đến một âm thanh ồn ào, ngay sau đó cửa văn phòng của anh bị người bên ngoài đột ngột mở ra.
“Anh cả, em nói với anh cái này, tối hôm qua em mơ thấy một giấc mơ quái dị, trong mộng em mơ thấy chúng ta có thêm một cô em gái, anh nói xem có buồn cười không , Sao mà chúng ta lại có thêm một cô em…… gái chứ???”
Mới chỉ nói được nửa câu, đã nhìn thấy một Tiểu Tại Tại đang ngồi trên sôfa lắc lư hai gót chân nhỏ xem TV, thanh âm tức khắc như cổ gà bị bóp lấy, nghe vào nổi hết da gà lên.
Sau một lúc im lặng, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong văn phòng chủ tịch Công ty bất động sản Ninh thị.
“Ma á a a a a a……!!!”
“Câm miệng!”
Ninh Hàn bước nhanh chân, một chân đá Ninh Hiên ra ngoài cửa, thuận tiện đưa tay đóng chặt cửa lại.
Sau khi xử lý xong thứ phiền phức kia, anh lại quay lại, bế em gái đang bị dọa đến ngây người kia, trực tiếp đưa vào phòng nghỉ dỗ dành.
“Đừng sợ đừng sợ, Tại Tại đừng sợ, Tại Tại phải dũng cảm, có anh cả ở đây rồi mà.”
“Không sợ, phải dũng cảm.”
Tiểu Tại Tại nắm chặt bàn tay nhỏ lại, giọng sữa đáng yêu nhại lại lời anh cả nói, lần này bé đã lợi hại hơn rồi, không chỉ không bị dọa khóc, còn tự cổ vũ chính mình.
“Đúng vậy, Tại Tại giỏi quá!”
Ninh Hàn không chút bủn xỉn mà khích lệ em gái, nhân tiện hứa hẹn: " Tại Tại đã lợi hại như vậy thì phải được khen thưởng, chờ một lúc nữa rồi anh cả dẫn em đi ăn bánh ngon nhé?”
“Được ạ!”
Hai từ bánh kem này Tại Tại hiểu được, mẹ bé đã làm cho bé ăn rồi, mỗi năm khi sinh nhật của từng người, đều sẽ được ăn bánh kem mẹ làm, nhưng lúc nào mẹ cũng nói rằng không đủ nguyên liệu, nói bánh kem mẹ làm ra không phải là bánh kem, bánh kem thật sự ngon hơn mẹ làm rất nhiều.
Nhưng cụ thể bánh kem ăn ngon như thế nào, Tiểu Tại Tại không có khái niệm, nhưng bé cảm thấy, nếu anh cả lấy bánh kem để khen thưởng cho bé, vậy chắc chắn rất ngon.
“Đùng đùng đùng……”
Tiếng cửa đập đột nhiên vang lên chen ngang vào suy nghĩ của Tiểu Tại Tại, bé theo bản năng quay đầu nhìn về phiá cánh cửa đang bị người ở ngoài đập, lại ngẩng đầu nhìn mặt anh cả.
Lại phát hiện, sắc mặt của anh cả có chút khó coi.
Hình như anh đang tức giận.
“Không giận không giận.” Tiểu Tại Tại duỗi tay nhỏ ra, sờ vào mặt Ninh Hàn , muốn trấn an anh.
Thật ra bé muốn sờ lên tóc của anh cả, nhưng do tay quá ngắn nên chỉ có thể chạm tới mặt của anh.
Nhưng chỉ là một hành động đơn giản như vậy, và lời nói đơn giản dỗ dành người ta, nhưng lại có thể dễ dàng xoa dịu cơn tức giận đang bùng phát của Ninh Hàn.