Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 661
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:56:39
Lượt xem: 1
Ánh sáng mặt trời ở ngoài cửa sổ dần dần le lói qua bức màn chiếu vào bên trong phòng, tranh nhau chen vào bên trong, cung cấp một chút ánh sáng cho không gian tối tăm của căn phòng này.
Trong đó có một tia sáng nghịch ngợm dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, không an phận đánh thức người đang ngủ.
Lông mi run rẩy, suy nghĩ trong giấc mơ mới thoát ly ra được một chút, còn chưa hòan toàn tỉnh dậy, đã cảm thấy trên người dường như lại có một cục đá dè lên.
……Mà vì sao anh nói ‘ lại ’?
Bình tĩnh mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt chính là một thứ hình tròn nhỏ có màu đen và màu trắng, mà tạo hình này rất quen mắt, dường như anh đã từng thấy ở trên TV.
Ngay khi vừa thấy bé gấu trúc nhỏ, trong đầu Ninh Hàng mới vừa tỉnh ngủ không phải hiện lên vấn đề ‘ vì trên người mình lại đột nhiên xuất hiện một em bé gấu trúc ’ linh tinh , mà nghiêm túc tự hỏi.
——Anh nên bị phạt tù mấy năm?
Nhưng ngay sau đó, em bé gấu trúc trên người cử động đầu nhỏ, từ trong đó dần hiện lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu quen thuộc, nên suy nghĩ có phần nguy hiểm này bị đánh tan không còn một mảnh.
Ngược lại biến thành kinh ngạc.
“Tại Tại?”
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy có người đang gọi mình, Tiểu Tại Tại ngủ đến mức khiến cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, theo bản năng mà lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó cọ cọ nhẹ vào ngực anh trai rồi lại bất động.
Có thể là nhờ vào bộ đồ hình gấu trúc liền thân này, nếu không phải thân hình nhỏ bé của bé theo hơi thở nhấp lên nhấp xuống một cách đều đặn, Ninh Hàng đã hoài nghi có phải có người tạo ra trò đùa gia đặt một con búp bê cỡ lớn lên người anh.
Nhưng, hiển nhiên sẽ không có ai xuyên qua thời không, bắt cóc em gái anh đến thế giới này, rồi nhét vào trong ổ chăn của anh.
Giờ này khắc này Ninh Hàng không biết, bản thân trong lúc vô tình đã đoán trúng được hơn nửa chân tướng.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường.
Sáu giờ ba mươi sáng.
Đó là thời gian thức dậy hàng ngày của anh trong kỳ nghỉ, thường ngày Ninh Hàng nên dậy tắm rửa và mặc quần áo , nhưng lúc này anh vẫn nằm bất động trên giường.
Bởi vì sợ đánh thức tiểu gia hỏa trên người.
Thật ra thì tiểu gia hỏa không nặng, thân hình nhỏ bé thơm mùi sữa đang nằm trên người như một chiếc máy sưởi ấm nhỏ, ấm áp dễ chịu, lại còn rất mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-661.html.]
Ninh Hàng cảm thấy cơ thể lạnh lẽo hàng năm của bản thân cũng vì ké nhiệt của chiếc lò sưởi nhỏ này mà ấm áp lên rất nhiều.
Nhưng anh lại không mặc kệ bản thân sa vào cảm giác dễ chịu này, ngược lại bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi, Tại Tại vốn nên ở một thế giới khác sinh sống, vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở thế giới này?
Có vẻ như loại chuyện bí ẩn này không thể giải thích bằng khoa học, nhưng Ninh Hàng, người luôn tin vào khoa học, cho rằng phải có một số nguyên lý mà con người vẫn chưa khám phá ra.
Tuy nhiên, trước khi tìm hiểu vấn đề này, anh phải tìm được phương pháp dỗ trẻ con.
Bởi vì tiểu gia hỏa trong lòng n.g.ự.c tỉnh ngủ.
Hơn nữa khi mở mắt ra nhìn thấy một người xa lạ, rõ ràng đã bị dọa sợ.
Ninh Hàng có thể cảm giác được hai tay nhỏ của tiểu gia hỏa ở trên người anh đã khẩn trương đến mức run lên, bé nhấp cái miệng nhỏ, đôi mắt mở rất lớn, rất giống kiểu sắp khóc.
“Tại Tại.” Ninh Hàng lạnh nhạt mở miệng: “Em còn biết anh là ai không?”
Đây vốn chỉ là một câu thăm dò, không ngờ tiểu gia hỏa vậy mà nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng vẫn có chút mờ mịt, và sự bất an khi đối mặt với một người xa lạ, nhỏ giọng nói: “Anh hai.”
Bé vẫn còn nhớ anh!
Ninh Hàng ngạc nhiên mà nhướng mày, bệnh chung của các nhà khoa học, khiến anh không tự giác được mà hỏi: “Làm sao em biết được?”
Ninh Hàng khẳng định, bản thân còn nhỏ và khi lớn lên rất khác nhau, người bình thường rất khó có thể nhận ra được, càng miễn bàn Tiểu Tại Tại chỉ là một đứa nhỏ hơn hai tuổi, sao lại có năng lực phân biệt giỏi như vậy?
Không, cũng có khả năng đó là trực giác của trẻ con.
Nhưng thứ này khó mà có thể giải thích được.
Ngoài dự đoán, Tiểu Tại Tại lại không nói gì thêm dù chỉ câu bé đoán được, hoặc là trực giác linh tinh, mà thay vào đó chính là gắt gao mà ngậm chặt miệng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn vào Ninh Hàng, không chịu nói chuyện.
Có vấn đề!
Nếu bé chỉ đưa ra một câu lời lừa gạt Ninh Hàng thì có lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy dáng vẻ này của bé, anh rất khó không đoán rằng trên người em gái có một bí mật khó nói, hơn nữa đã có người dặn bé không được nói bí mật này ra.
Ninh Hàng có chút ngo ngoe rục rịch muốn đi thăm dò, nhưng cuối cùng đã giơ cờ trắng đầu hàng trước đôi mắt nhỏ đáng thương kia của bé.
Quên đi.
Anh dửng dưng cụp mắt xuống, một tay ôm em gái, một tay còn lại chống người ngồi dậy, dùng bàn tay to mát lạnh vuốt nhẹ lên gáy tiểu gia hỏa như một sự trấn an cảm xúc đang bị xáo trộn của bé.