Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 691
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:28:58
Lượt xem: 5
Ninh Hiên quả nhiên hiểu ngầm, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi, có lẽ em sẽ phải quay thêm hai ngày nữa mới có thể trở về được, mọi người cũng đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
“Được, anh tắt máy đây.”
Ninh Hàn vẫn còn nhiều việc phải làm.
Ninh Hiên cũng không định quấy rầy công việc của anh cả, hai anh em nói chuyện xong thì cúp điện thoại.
Điện thoại ở đây vừa cúp, Ninh Hiên đang định tranh thủ thời gian còn lại chơi game trên điện thoại, thì chuông điện thoại của anh lại vang lên.
Là ba ba gọi tới.
Xem ra Ninh Viễn Hàng đã đỡ vội vàng hơn, rốt cuộc cũng có thời gian chú ý tới cuộc gọi nhỡ của con trai nhỏ.
“Alo, ba.” Ninh Hiên tiếp cuộc gọi.
“Ừm, em gái con đâu?” Ninh Viễn Hàng quan tâm hỏi qua điện thoại: “Hôm nay con bé có khóc không?”
“Khóc là khẳng định có khóc, nhưng còn may, chỉ khóc một tí trong lúc bị thu đồ ăn vặt và đồ chơi mà thôi, còn về sau thì không khóc nữa.”
Trong phòng còn có cả camera, Ninh Hiên cũng không định nói ra suy đoán về chuyện gấu bông mà anh mới biết được sáng nay, chỉ có thể nói tóm tắt về chuyện ngày hôm nay của em gái.
Tất nhiên là phải khen nhiều.
Sau khi ứng phó xong với ba ba, thời gian mà tiết mục tổ cho phép cũng không còn mấy nữa là phải thu điện thoại lại.
Thừa dịp còn lại mấy phút này, Ninh Hiên vội vàng chụp ảnh khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tại Tại bằng điện thoại của mình lấy mấy tấm, sau đó gửi cho nhóm chat của gia đình.
Lúc này có lẽ thuốc gây mê đã hết tác dụng, anh hai đã tỉnh, vừa lúc có thể nhìn xem em gái.
*
Bệnh viện thủ đô, phòng bệnh Ninh Hàng.
Ngay sau khi Ninh Viễn Hàng cúp điện thoại với cậu con trai nhỏ, liền nghe thấy trong điện thoại vang lên mấy tiếng chuông thông báo có tin nhắn, ông mở ra, thấy là con trai nhỏ gửi ảnh của con gái, liền đưa điện thoại đến trước mặt con thứ hai.
“Nhìn em gái con.”
Ninh Hàng đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy thì mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh đáng yêu của tiểu gia hỏa, không khỏi cười: “Tiểu Hiên chăm sóc con bé rất tốt.”
“Ừm.” Ninh Viễn Hàng lên tiếng, nhìn lướt qua cái chân mới phẫu thuật của con trai, khó có khi quan tâm: “Con cũng phải tu dưỡng cho thật tốt, bác sĩ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, phần trăm chân của con trong tương lai khôi phục hoàn toàn là rất lớn.”
“Con biết rồi.”
Đều đã quyết định buông bỏ công việc để trị liệu, Ninh Hàng đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện tiêu cực.
Thấy con thứ hai lại nhắm mắt, hiển nhiên muốn nghỉ ngơi.
Ninh Viễn Hàng cũng không định quấy rầy con, yên lặng đứng dậy, cầm lấy quần áo đã thay xong đi vào phòng tắm của tiểu khu tắm rửa sạch sẽ, dự định đêm nay sẽ ở đây đi cùng anh ta.
Ninh gia có tiền, tất nhiên sẽ không đến mức không thể thuê được hộ tá.
Nhưng dù là Ninh Viễn Hàng hay là Ninh Hàn đều cảm thấy, người thân nằm viện, mời hộ tá chăm sóc là một chuyện, bọn họ tự mình đến chăm sóc lại là một chuyện khác.
Cho nên hai cha con sau khi thương lượng liền quyết định mỗi ngày buổi tối đều thay phiên nhau đến chăm sóc cho anh, ban ngày thì thuê hộ tá.
Rốt cuộc ban ngày bọn họ đều phải đi làm, chỉ có thể lấy thời gian của buổi tối.
Hơn nữa Ninh Hàng cũng không muốn nhìn ba ba và anh cả vì mình mà trì hoãn công việc.
*
Sáu giờ rưỡi sáng.
Ninh Hiên ngáp một cái, khó khăn đứng dậy, kéo lại chăn bông bị em gái đá vào một góc không rõ, sau đó thản nhiên khoác áo ngoài, dưới cái đầu rối như tổ quạ, tùy ý đi ra ngoài ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-691.html.]
Đây là hành động ' phạm pháp ' ỷ vào giá trị nhan sắc cao, mà để bản thân thành dạng gì cũng được
Hôm qua, tổ tiết mục đã giải thích trước là sẽ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, nên mong mọi người sẽ đến sớm lấy theo gian quy định.
Nghe nói hình như là người tới càng trước thì sẽ càng có được bữa sáng càng tốt.
Nghĩ đến nhà mình có sự tồn tại của một tiểu tham ăn, Ninh Hiên quyết định phải vất vả hơn một chút, bò dậy sớm để lấy đồ ăn ngon cho bé cưng nhà mình.
Vốn tưởng rằng bản thân chính là người tới sớm nhất.
Không ngờ rằng vừa mới đến trước cửa phòng bếp, còn chưa kịp đi vào, đã va phải Lạc Ngô đã đi lấy bữa sáng xong xuôi rồi chuẩn bị đi về.
“Ai da, cẩn thận một chút!”
Ninh Hiên nhanh tay đỡ lấy cái mâm đồ ăn sáng, sau đó nhận được lời cảm ơn từ đối phương.
“Không có việc gì, cậu nhanh chóng về cho em trai ăn đi, tôi cũng đi vào chuẩn bị phần của bản thân.”
Anh như cụ ông sải bước vào khu vực tiếp tân bữa sáng.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một cái bàn dài ở giữa, phía trên bày mỗi một loại một món đồ ăn tinh xảo.
Ngoại trừ một nồi cháo trắng sữa đậu nành to đúng ra thì các món ăn còn lại mỗi loại một phần, nếu tới chậm, đồ ăn sẽ bị người đi trước lấy mất không còn gì để ăn.
Ninh Hiên cầm một cái mâm lên.
Đầu tiên là chọn và chọn, chọn những gì anh ấy muốn, sau đó lấy hai bát rỗng để đựng sữa đậu nành và cháo trắng.
Anh không có cố ý lấy nhiều, chỉ chọn đủ bữa sáng cho hai anh mà thôi.
Nhưng một miếng bánh kem duy nhất trong đó đã bị anh lấy mất.
Tiểu Tại Tại thích ăn bánh kem, Ninh Hiên nhớ kỹ.
Sau khi chọn xong món ăn, sợ thức ăn bị lạnh, Ninh Hiên tăng tốc độ, vội vàng trở về, nhưng vẫn không kịp, khi về tới trước cửa phòng vẫn nghe thấy thanh âm tủi thân của em gái.
“Anh trai, Anh trai ơi…… Hu hu……”
Thì ra là tiểu gia hỏa tỉnh dậy nhưng không thấy anh trai đâu, theo bản năng mà bất an, cho nên mới khóc.
“Không khóc không khóc, anh đây.”
Ninh Hiên nhanh chóng bước vào cửa, đặt đĩa cơm sang một bên, sau đó bế em gái lên rồi ném lên trên cao một cách nhẹ nhàng.
Chiêu này anh học từ ba ba, dùng để dỗ dành tiểu gia hỏa rất hữu hiệu.
Quả nhiên, tiểu gia hỏa rất thích cảm giác này nên đã bỏ quên chuyện khóc sang một bên.
Nhưng bé vẫn ủy khuất nằm trong lòng anh trai, giọng sữa đáng yêu chất vấn: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh trai đi lấy bữa sáng cho em đó, xem này! Có cả bánh kem nữa, có muốn ăn không?” Ninh Hiên đưa bánh kem chuyển động trước mặt em gái.
Vừa thấy là bánh kem, tầm mắt của tiểu gia hỏa lập tức như bị dính vào bánh kem, đầu nhỏ quay trái quay phải theo chuyển động của chiếc bánh trông rất đáng yêu.
Nếu không phải nhớ rõ tới việc không thể trêu em gái quá đà, Ninh Hiên thật sự rất muốn ăn hết cái bánh kem nhỏ xíu này.
“Nào, Tại Tại ngồi ở chỗ này ăn nha.”
Anh đặt em gái mình xuống mép giường, sau đó mặc cho bé một chiếc yếm rồi kéo cả cái bàn nhỏ về phiá này để em gái có thể dễ ăn hơn.
"Em muốn sữa đậu nành hay cháo?"
Buổi sáng hôm nay không có sữa, nước sôi còn chưa đun, anh cũng liền lười pha, chỉ có thể thay cho em gái uống thứ khác.
“Muốn sữa đậu nành.” Tiểu Tại Tại một bên gặm bánh kem một bên nói.