Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 693
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:29:30
Lượt xem: 3
Loại nước ngọt như thế này thì hiện tại đã không còn người trẻ nào thích uống, nhưng hai anh em Ninh gia đều không có biểu hiện ra một tia ghét bỏ, ngược lại còn uống trông rất ngon.
“Ục ục……”
Tiểu Tại Tại vùi đầu uống hết nửa già bát nước đường đỏ trứng gà, ngửa đầu nở một nụ cười ngọt ngào về phía bà lão: “Ngon quá, cảm ơn bà ạ.”
Dứt lời, còn không đợi bà lão có phản ứng gì, Tiểu Tại Tại đột nhiên sửng sốt một chút, mắt thường có thể thấy được cảm xúc dần hạ xuống.
Bé…… Bé nhớ bà nội của bé.
Cũng tưởng mẹ, còn muốn về nhà.
Tuy rằng thế giới này có ba ba và các anh trai đều rất tốt, hơn nữa ở chỗ này cũng có thể được ăn thịt hàng ngày, sữa bò, bánh kem,.. đều là những món mà Tiểu Tại Tại thích ăn, nhưng trong lòng bé, sau tất cả vẫn kém nhà của bé.
Bé đã rời đi thật lâu rồi, bà nội, ma ma và các anh trai có lẽ đã sốt ruột rồi nhỉ?
Tiểu Tại Tại mím môi, càng thêm không vui.
Chú ý tới cảm xúc của em gái, Ninh Hiên cúi đầu hỏi bé: “Làm sao vậy?”
“Tại Tại muốn…… Muốn về nhà.” Tiểu Tại Tại nhỏ giọng nói.
“Muốn về nhà a, ngày mốt chúng ta sẽ về được, Tại Tại đừng lo lắng.” Ninh Hiên cho rằng em gái là muốn về nhà của bọn họ, cho đến khi bé khóc nói rằng: “Muốn mẹ cơ, muốn bà nội.”
Bé muốn ngôi nhà có cả mẹ và bà nội.
Không phải là ngôi nhà của thế giới này.
Ninh Hiên nghe vậy thì trầm mặc một chút, đột nhiên giơ tay ra hiệu tạm dừng với tổ tiết mục, sau đó tháo micro trên người và em gái, rồi ôm bé trốn vào một góc hẻo lánh thì thầm.
“Tại Tại ngoan nhá, chúng ta quay xong chương trình này, sau đó anh ba về sẽ thương lượng với anh hai, tìm cách đưa em về nhà được không nào?”
Ninh Hiên đã từng vọng tưởng muốn giữ em gái lại đây nuôi dưỡng cả đời, nhưng giờ đây ý niệm đó đã tan nát, chưa bao giờ anh lại ý thức rõ ràng rằng cho dù bọn họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa, thì trong tâm trí của Tiểu Tại Tại, bé sẽ không bao giờ thuộc về thế giới này, mà chính bé cũng sẽ không muốn ở lại nơi đây.
Nơi mà bé chân chính thuộc về chính là nơi thiếu ăn thiếu mặc đó, nhưng đó có gia đình nhỏ ấm áp hành phúc của bé, mà bé rất nhỏ, đã phải một mình lưu lạc đến một thế giới xa lạ, buổi tối mỗi ngày chỉ có thể ôm chú gấu bông nhỏ, trong lòng tự lừa mình dối người đó là mẹ mà đi sâu vào giấc ngủ.
Nghĩ vậy, Ninh Hiên lại càng thêm đau lòng.
“Không đau không đau, anh đừng đau nha.”
Thấy bộ dáng của anh trai rất đau khổ, Tiểu Tại Tại hiểu chuyện dùng bàn tay nhỏ của bản thân vỗ nhẹ vào ngực của anh, học cách bọn họ trấn án cảm xúc của bé lúc trước.
Được đôi tay nhỏ bé mềm mại của em gái vỗ vào n.g.ự.c dường như khiến Ninh Hiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh dịu dàng xoa đầu nhỏ của em gái, nói: “Yên tâm đi, anh trai không có việc gì.”
Sau khi sửa sang lại dòng cảm xúc hỗn độn, hai anh em lại mang micro lên, trở lại bên người của bà lão, nghiêm túc học cách cắt giấy.
Tiểu Tại Tại còn nhỏ, Ninh Hiên cũng không dám cho bé động vào kéo, nên chỉ đưa cho bé một chiếc bút, cùng với mọt tờ giấy màu hồng, để bé có thể vẽ tranh tự do lên trên đó, vẽ ra cái gì thì tí nữa Ninh Hiên sẽ giúp em gái cắt ra thành phẩm.
Bốn bỏ lên năm, đây cũng coi như là tác phẩm mà Tiểu Tại Tại tự làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-693.html.]
Ninh Hiên chuyên tâm học cách cắt giấy với bà lão, cũng không để ý nhiều đến em gái, biết mình đã học về giống nhau có thể độc lập hoàn thành một công việc đơn giản, quay đầu lại liền phát hiện Tiểu Tại Tại vẫn đang đắm chìm trong bức tranh.
“Tại Tại đang vẽ gì thế?”
Ninh Hiên tò mò nghiêng đầu qua nhìn, muốn nhìn thử xem em gái đang vẽ gì.
Vốn tưởng rằng thứ mà anh thấy được chính là mấy nét vẽ nghệch ngoạc của trẻ con, mà tốt hơn thì chính là dáng người quen với những mái tóc là mấy đường cong dài hay là mấy cọng tóc dựng đứng lên.
Bởi vậy anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Không ngờ khi nhìn xuống, lại phát hiện bức tranh của Tiểu Tại Tại vẽ rất nhiều người đang cầm tay, tạo thành một vòng người.
Mà ở giữa có một người nhỏ hơn có mái tóc giống với của Tiểu Tại Tại, không cần đoán, là bé đang vẽ chính bản thân mình.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiểu gia hỏa đã chỉ ngón tay lên.
“Đây là em bé Tại Tại.”
【 Ai da, bé còn tự kêu mình là em bé kìa, thật đáng yêu! 】
【 Bé con đáng yêu nhất quả đất. 】
【 Bé con vẽ tranh đẹp quá, thật sinh động. 】
……
Không hề bị ảnh hưởng bởi khu bình luận, Ninh Hiên duỗi tay chỉ lên hình người có dáng cao lớn nhất, dường như còn đang mặc đồ quân trang, hỏi: “Hắn là ai?”
“Ba ba!” Tiểu Tại Tại không chút do dự nói.
“Vậy đây là ai?” Anh cũng chỉ vào một người đàn ông cao lớn khác nhưng lại có nhiều nếp nhăn.
“Ba ba già rồi .” Là ba ba của thế giới này.
Nếu người không biết mọi chuyện khi thấy một màn này, chỉ biết cho rằng Tiểu Tại Tại giống như trẻ, tưởng tượng khi ba ba đã già mà vẽ ra.
Nhưng chỉ có Ninh gia mới biết, thật ra người bé vẽ đều thực sự tồn tại, chỉ là bọn họ ở hai thế giới khác nhau mà thôi.
Cũng giống với ba ba, ngoại trừ Tiểu Tại Tại của thế giới kia và cả mẹ cùng bà nội ra, còn có hai anh cả, hai anh hai, hai anh ba.
Người của cả hai thế giới đều được bé gọi là người nhà, một gia đình.
Cho nên bọn họ mới nắm tay, ở cùng bên nhau.
Ninh Hiên đột nhiên cảm thấy hốc mắt của anh có chút nóng, anh chớp chớp mắt, che giấu đi chút nước mắt đó.
Đáy lòng vốn ban đầu có chút phiền muộn vì em gái chỉ muốn quay về thế giới kia, nhớ nhà nhớ người thân của thế giới kia, chỉ còn lại có là sự cảm động.
Đúng vậy, anh để ý việc này làm gì?
Mặc kệ là người nhà của thế giới nào, đối với tiểu gia hỏa mà nói, không đều là người nhà của bé sao?
Bọn họ…… đều giống nhau.