Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 698
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:30:48
Lượt xem: 5
Sau giờ nghỉ trưa, đương nhiên là đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của đội chương trình, nhiệm vụ buổi chiều là nhờ các bé cưng sẽ mang những món đồ thủ công mà các anh chị đã vất vả hoàn thành vào buổi sáng, đưa các món đồ thủ công đến chợ để bán, sau đó sử dụng tiền kiếm được để mua thức ăn, nhân tiện, sẽ mua thêm những món quà nhỏ về tặng cho các anh chị.
Tiểu Tại Tại còn quá nhỏ, Ninh Hiên không yên tâm.
Chỉ có thể mang theo bé, đi nhờ Trương Tử Tuấn lớn tuổi nhất trong bốn bé chăm sóc, trông nom bé hộ anh.
Trương Tử Tuấn tất nhiên liên tục gật đầu, chủ động nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Tại Tại , tỏ vẻ bản thân sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt.
Bốn bé cưng phân thành hai tổ, đồng loạt nắm lấy tay nhỏ của nhau, ngồi lên trên xe, được nhân viên công tác đưa đến chợ thị trấn. Nhìn theo bóng dáng bọn họ đi xa, Ninh Hiên dù thế nào vẫn không cảm thấy an tâm, rất muốn lặng lẽ theo đuôi
Tuy rằng biết sẽ có cả nhân viên của tổ tiết mục theo sau trông nom, em gái nhà anh sẽ không có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng khi trẻ không ở dưới mắt mình quan sát, quả nhiên vẫn khiến người làm phụ huynh không an tâm nổi.
Thật ra những anh chị khác ở đây cũng có cảm giác như vậy.
Chỉ là bọn họ không biểu hiện rõ ràng như Ninh Hiên, vì trấn an hắn, Lạc Ngô còn đề nghị vài người cùng nhau đánh bài, chỉ là để câu giờ.
Một đầu khác, Tiểu Tại Tại đi chợ cầm theo một cái giỏ tre nhỏ, bên trong đựng các tác phẩm cắt giấy, ngoan ngoãn đi theo Trương Tử Tuấn đến nơi bày quán mà tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn.
“Em ơi, muốn anh xách giỏ giúp không?”
Trương Tử Tuấn thấy chiếc giỏ nhỏ trong tay Tiểu Tại Tại sắp chạm mặt đất , cho rằng bé đã thấy mệt đi đi đường lâu như vậy, không sức lực, nên đã chủ động giúp em gái nhỏ xách đồ.
“Không cần đâu.” Tiểu Tại Tại né tay của Trương Tử Tuấn , nghiêm túc nói: “Tại Tại giữ được mà, anh đừng chạm vào, Tại Tại có thể giữ được.”
Bé muốn dựa vào chính bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy được rồi, nếu em không cầm được nữa thì nhớ bảo anh nha.” Thấy Tiểu Tại Tại kiên trì, Trương Tử Tuấn cũng không miễn cưỡng bé nữa.
Bé thu hồi tay lại, một bên tiếp tục nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Tại Tại đi đến quầy hàng của bọn họ, một bên cúi đầu dặn dò em gái.
“Dạ dạ dạ……” Tiểu Tại Tại liên tục gật đầu.
Bốn đứa trẻ cùng lúc đến gian hàng, mỗi đứa chiếm một mảnh đất nhỏ, tự bày hàng ra bán.
Hành động của các bé cưng đã thu hút sự chú ý của người qua đường, nhìn sang người đang vác máy quay phim bên cạnh, trong lòng tức khắc hiểu rõ, biết các bé đang qua chương trình.
Nói không chừng bọn họ còn có cơ hội được lên sóng truyền hình.
Bị thu hút bởi sự nhận ra này, nhiều người đã vây quanh, muốn xem những đứa trẻ xinh xắn và dễ thương muốn làm gì.
Tiểu Tại Tại giương mắt quét một vòng, nhìn thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người, bé bắt đầu có chút sợ hãi.
Sau khi bé dọn đồ xong, lại nhút nhát sợ sệt trốn phía sau lưng Trương Tử Tuấn, rũ đầu không dám nhìn vào mặt những người đó.
Mẹ từng nói, nếu xung quanh có quá nhiều người, vì không khó chịu, Tiểu Tại Tại có thể lựa chọn không nhìn cái gì nữa, như vậy là có thể được thanh tịnh hơn.
Không biết Tiểu Tại Tại thật ra đang sợ hãi chính năng lực đọc Tâm Thuật của bản thân bé, Trương Tử Tuấn nhìn thấy bé như vậy, nghĩ rằng em gái nhỏ sợ người lạ.
Bé bước về phía trước nửa bước, lợi dụng cơ thể béo tốt chắc nịch của bản thân che chắn cho Tiểu Tại Tại, ngẩng đầu, dũng cảm mà hét lên cho mọi người xung quanh nghe: “Mau tới mua mau đến xem, hàng mĩ nghệ mới ra lò đây! Giá cả lợi ích lại thực tế, hàng vừa ngon giá thành lại rẻ, mọi người đều mau đến xem, số lượng hữu hạn, tới trước thì được!”
【 Phụt! 】
【 Ha ha ha ha, đột nhiên phát hiện anh bạn nhỏ Trương Tử Tuấn này thật thú zị, mấy lời này học được từ đâu thế 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-698.html.]
【 Có lẽ nhà bé ở ngay bên cạnh chợ thức ăn đi? Ngày thường nghe nhiều, tất nhiên sẽ nhớ kỹ. 】
【 Có lẽ bé xem phim truyền hình quá 180 phút. 】
【 Ha ha ha…… Dù sao mặc kệ như thế nào, tôi đã chấm bé này rồi, hiểu chuyện lại biết đảm đương đã thế còn biết cách chăm sóc em gái nhỏ, mị cũng muốn có một anh trai nhỏ ôn nhu như vậy. 】
【 Anh trai gần sáu tuổi? 】
【 Cuộc sống khó khăn, xin người trên lầu đừng vạch trần sự thật một cách phũ phàng như vậy. 】
……
Trương Tử Tuấn đã hét như vậy thì tất nhiên người xem cũng biết bé tới là để làm gì.
Có mấy chú dì có tiền dù không muốn mua nhưng cũng muốn chơi với mấy em bé đáng yêu này.
Trẻ con không hiểu chuyện tất nhiên sẽ không biết được giá cả thị trường, tất cả đều báo loạn giá, có cao có thấp, nhưng đều được những người xung quanh mua hết.
Trong đó bán chạy và nhanh nhất chính là giỏ giấy cắt mà Tiểu Tại Tại mang đến, thậm trí người ta còn mua luôn cả cái giỏ nhỏ đi rồi.
Mỗi một phần cắt giấy là 10 nhân dân tệ, còn cái rổ nhỏ thì bán được 20 nhân dân tệ, Tiểu Tại Tại cũng không cần phải làm gì đã thu hoạch được 50 nhân dân tệ.
Bé cầm mấy tờ tiền mà Trương Tử Tuấn đưa cho, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh này được camera truyền hình trực tiếp quay chân thực, mọi người bình chọn một lần, không thu hút được mấy em bé dễ thương trên mạng mà tiếc cả ngực.
【 A a a…… Chỗ đó cách nhà tui không xa, sớm biết vậy tui cũng đi, không chỉ có có thể được chiêm ngưỡng mấy bé cưng, vận khí tốt còn có thể nắm bóp cái má bánh bao làm người ta say đắm. 】
【 Hu hu hu, tui cũng hối hận, nhưng điều mà tui hối hận chính là, vậy mà tui lại không thể cướp được sản phẩm cắt giấy mà nam thân tự tay làm ra, không sai, tui ở hiện trường, nhưng mà đứng ở nhất bên ngoài, không chen vào được, tức giận rùi. 】
【Lão Versailles trên lầu kia, ít nhất cô còn có thể được gần với mấy bé cưng, chúng tui cái gì cũng không có, chua quá mà, ăn chanh. 】
……
Không đến một giờ, tất cả các bé cưng đều đã bán xong.
Với túi tiền rủng rỉnh, họ tiến về các cửa hàng khác trong chợ một cách oai vệ.
Tiểu Tại Tại vẫn đi theo bên người Trương Tử Tuấn.
Chị của cậu bé đã thông báo, biết phải mua đồ ăn trước đã, mua xong có thể mua cho chị phần quà nhỏ, sao đó nếu còn thừa có thể tự tiêu theo ý mình.
“Em Tại Tại ơi, em muốn mua món gì thế?”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của bản thân, Trương Tử Tuấn cũng không quên trợ giúp Tiểu Tại Tại cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ của em gái nhỏ.
“Đừng mua rau, muốn thịt thịt!” Tiểu Tại Tại nói.
Bé kiên định bản thân chính là một động vật ăn thịt chính hiệu, không phải động vật ăn chay!
“Được rồi, chúng ta đi mua thịt.”