Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 728
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:37:43
Lượt xem: 2
Tiểu Tại Tại trong lúc vô tình thoáng nhìn qua tâm tư trên mặt anh cả, tức khắc phồng má lên, không cao hứng.
Dù bé có thế nào cũng là một bé gái, biết béo gầy xấu đẹp.
“Được được được, không mập, Tại Tại của nhà chúng ta là người gầy nhất thế giới đáng yêu nhất thế giới.” Ninh Hàn vô cớ dỗ dành em gái, nháy mắt với cấp dưới vẫn chưa rời đi.
Vương Đại Chất ngầm hiểu, yên lặng mà xoay người rời đi.
Khi thuận tay quay lại đóng cửa, anh ta nhìn xuyên qua khe cửa, thấy được vị chủ tịch ngày thường oai phong lẫm liệt của bọn họ, đang ở một bên dỗ dành em bé, một bên chịu thương chịu khó pha sữa cho bé gái đó.
Tấm tắc…… Quả nhiên đàn ông không bao giời qua được cửa ải áo bông nhỏ tri kỉ này.
*
Tiểu Tại Tại ôm bình sữa, khoanh hai chân nhỏ lại với nhau ngồi lên trên bàn ảnh cả cầm bình sữa uống, vùi đầu mút lấy mút để. Mỗi lần bé uống sữa đều như vậy, uống đến vừa nhanh vừa vội, rất giống như sẽ có người đoạt mất nếu bé không nhanh chóng uống hết.
Tuy rằng tướng uống có chút khó coi, nhưng không thể không thừa nhận, em bé ăn ngon uống tốt, làm phụ huynh cũng bớt lo rất nhiều.
Một bình sữa dưới sự điên cuồng mút của Tiểu Tại Tại rất nhanh đã thấy đáy.
Uống xong sữa, tiểu gia hỏa còn chưa thỏa mãn.
Bé bỏ sữa qua một bên, dùng cả tay và chân bò tới trước mặt anh cả, dùng tay chân trèo lên người anh rồi va nhẹ đầu vào bàn tay to của anh trên bàn, nãi thanh nãi khí mà làm nũng: “Muốn kẹo cơ, muốn ăn kẹo ngọt ngào, anh trai cho kẹo đi.”
Ninh Hàn giơ tay xoa nhẹ nhàng lên đầu nhỏ của em gái, không trực tiếp đáp ứng cũng không cự tuyệt, trước dò hỏi bé: “Em thử đếm xem, hôm nay em ăn bao nhiêu kẹo rồi?”
Tiểu Tại Tại cúi đầu bẻ từng ngón tay một.
“Một, hai, ba…… Ơ, không đếm được.”
Bé cau mày, cảm thấy anh trai đang làm bé xấu hổ.
“Là năm viên.” Thấy em gái không đếm được, Ninh Hàn trực tiếp công bố đáp án, kẹo là do anh đút, sao có thể không biết mức.
“Năm viên.” Tiểu Tại Tại mở cả một bàn tay búp măng lên cho anh cả xem.
Ninh Hàn ôm lấy bàn tay nhỏ bé đầy thịt của bé bằng lòng bàn tay to lớn của anh và bóp nhẹ.
“Hôm nay em đã ăn rất nhiều kẹo rồi, giữa trưa còn ăn kem, hiện tại lại ăn nói, răng sữa mới bập bẹ mọc lên sẽ bị sâu, sâu sẽ ăn luôn răng sữa của em, sau đó Tại Tại liền sẽ bị đau, đau là phải đi xem bác sĩ, xem bác sĩ phải tiêm, em muốn bị tiêm không?”
Tiểu Tại Tại trước mắt choáng váng, dường như có hai vòng nhang muỗi đang xoay tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-728.html.]
Bị logic khó hiểu của anh làm cho xoay vòng.
Nhỏ bé không thể hiểu những chuyện phức tạp như vậy, nhưng bé lại hiểu được chữ ' tiêm '!
“Không cần, không cần tiêm đâu!”
Tiểu Tại Tại sợ nhất là bị tiêm, vừa nghe đến ăn kẹo xong sẽ bị tiêm, bé lập tức khóc chít chít cúi đầu ôm chặt lấy anh cả, hai chỉ tay nhỏ nắm thật chặt lấy áo sơmi của anh, nãi hô hô khẩn cầu: “Anh trai không đánh, không tiêm.”
Mưu kế thực hiện được Ninh Hàn nhanh chóng nhếch khóe môi lên, lại lập tức san bằng, còn dịu dàng dỗ dành em gái: “Ngoan, chỉ cần Tại Tại nghe lời, thì sẽ không bị tiêm, hôm nay lượng kẹo đã đủ rồi, ngày mai Tại Tại lại có thể được ăn, được không?”
“Được, Tại Tại ngoan ngoãn nhất.”
Tiểu Tại Tại ghé vào trong lòng n.g.ự.c anh cả, ủy khuất ba ba, không muốn xuống dưới.
Ninh Hàn thấy bé đã bị sợ hãi, tức khắc cảm thấy hối hận, nhưng nếu trường hợp nãy vẫn diễn ra khả năng anh vẫn sẽ dọa bé tiếp.
Gần đây tiểu gia hỏa khôn lỏi này đã biết biến đổi các kiểu làm nũng để mọi người đút kẹo cho bé ăn, có đôi khi không chú ý một cái, một ngày bé có thể ăn tới mười mấy viên kẹo, nếu cứ như vậy, sẽ có một ngày bé bị đau răng, đến lúc đó không chỉ có bé bị đau, người trong nhà cũng sẽ vì thế mà tự trách.
Làm anh cả, Ninh Hàn tự giác bản thân phải có nghĩa vụ và trách nghiệm ngăn chặn việc này lại.
Tiểu Tại Tại không hề hay biết bản thân lại bị anh cả lừa, vẫn như cũ ghé vào trong lòng n.g.ự.c Ninh Hàn, nằm bò, liền bắt đầu có chút nhàm chán, nhịn không được gãi gãi ở nói, cọ cọ ở nơi kia.
Rất giống là một con mèo nhỏ không an phận.
Nhận thấy được động tác nhỏ của em gái, Ninh Hàn cúi đầu liếc nhìn bé một cái, đúng lúc bắt gặp đôi mắt to ngấn nước của anh chàng nhỏ bé, đang tràn đầy năng lượng.
Mới vừa tỉnh ngủ, hiện tại dỗ bé ngủ tiếp là chuyện không thể nào, chỉ có thể đi tìm vui cho bé.
Anh bế đứa trẻ và đặt cô bé trên không gian mở mới trải thảm ở giữa văn phòng, lấy ra một gói lớn các khối xây dựng từ ngăn kéo dưới bàn cà phê bên cạnh, sau đó để trước mặt bé, cho bé ngồi tự chơi.
Có đồ chơi, Tiểu Tại Tại lập tức bỏ anh cả sang một bên, một lòng trầm mê vào trong đó.
Thấy bé đã chơi đến mê mẩn, Ninh Hàn cũng không định đi quấy rầy, trực tiếp đứng dậy trở lại bàn làm việc trước, xử lý văn kiện.
Từ lúc Tiểu Tại Tại tới, trong văn phòng Ninh Hàn, phàm là những món đồ có chút sắc bén đều được chuyển đi, hoặc là đặt ở nơi mà tiểu gia hỏa không thể chạm vào, các cạnh và góc bàn ghế cũng được bọc bằng miếng xốp ngăn chặn đứa trẻ do vô tình va vào nó.
Do đó, trong phạm vi của văn phòng này, về cơ bản là rất an toàn, có thể chạy nhảy nô đùa tùy ý.
Ninh Hàn ngẫu nhiên cũng có thể yên tâm để bé một mình vui chơi, còn bản thân thì chuyên tâm xử lý công việc.
Thời gian trôi nhanh khi con người ta chuyên tâm vào một việc gì đó.