Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 734
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:39:29
Lượt xem: 2
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Câu trả lời cho câu hỏi này đã nhanh chóng được giải đáp.
Sau khi tiễn khách, Ninh Hàn kể cho em trai nghe những gì mình đã phát hiện được lúc trước.
“Đùa cái gì vậy!” Ninh Hiên gầm nhẹ một tiếng táo bạo.
“Ông đây cực khổ nuôi con bé béo trắng mũm mĩm đáng yêu như thế này, hiện tại anh nói con bé sắp phải rời khỏi? Dựa vào cái gì? Chả nhẽ em có chỗ nào không tốt sao? Chẳng lẽ em kém hơn người nhà trong thế giới kia của con bé sao?”
“Chúng ta không phải là kém, mà là không thể thay thế được.”
“Đứa bé hơn hai tuổi cần phải có mẹ, chúng ta không có ai là mẹ mà ngày đêm con bé nhớ nhung, còn có cả bà nội, ba ba , các anh trai ở thế giới kia của con bé nữa, chúng ta không có khả năng hoàn toàn hủy diệt hoàn toàn những hình ảnh của những người này trong trái tim con bé, đây không chỉ không có đạo đức, hơn nữa còn rất tàn nhẫn với con bé.”
Ninh Hàng ở đối diện điện thoại bình tĩnh nói: “Hơn nữa ngày này chúng ta đã sớm dự đoán được, bây giờ em lại bị làm sao vậy?”
“Em……” Ninh Hiên bị những lời này của anh hai như những gáo nước lạnh gội lên đầu, không khỏi mất mát mà ngồi dưới đất, một tay chống cái trán, giọng nói trầm thấp chứa đầy những sự luyến tiếc và không nỡ: “Em tiếc.”
Ninh Hàn nhìn em trai như vậy, không khỏi thở dài nặng nề.
Bọn họ cũng biết, Ninh Hiên bề ngoài có vẻ bất cần là một bộ dáng không để việc gì vào trong lòng, nhưng trên thực tế nội tâm của anh rất thực mẫn cảm yếu ớt, , anh mắc chứng cố chấp và tính chiếm hữu nghiêm trọng đối với những thứ mình thích.
Bởi vì khi còn nhỏ những thứ mà anh có được vô cùng ít, thế cho nên sau này khi anh lớn lên, phàm những thứ trong tay anh, dù có đánh c.h.ế.t cũng không chịu buông ra.
Thật ra sau khi Tiểu Tại Tại tới , loại bệnh này của Ninh Hiên đã được cải thiện một cách rõ rệt.
Trước kia chỉ cần có người dám động vào đồ vật tư nhân của anh, khẳng định sẽ bị anh hung hăng nháo lên, nhưng hiện tại dù phòng của anh có bị tiểu gia hỏa bày thành cái ổ chó, cũng không thấy được người chớp một chút mắt.
Đủ có thể thấy, vị trí của Tiểu Tại Tại ở trong lòng anh, còn quan trọng hơn những món đồ phù phiếm kia rất nhiều lần.
Nhưng hiện tại lại đột nhiên nói cho anh biết, người em gái mà anh yêu thương nhất sắp phải rời khỏi, từ đây biến mất ở thế giới này, sẽ không còn được gặp lại, thay đổi này không ai có thể tiếp thu được.
Tiểu Tại Tại lúc này đang được Bạch Hinh ôm, ngồi trong phòng bé.
Tiểu gia hỏa không biết bên ngoài các anh trai đang nói gì, nhưng trực giác khiến bé cảm thấy bất an.
Không khỏi ngẩng đầu nhỏ, đưa ánh mắt mê mang nhìn về phía Bạch Hinh mặt: “Anh trai?”
“Các anh trai đang thương lượng chuyện lớn, Tại Tại ngoan, chúng ta ở trong phòng chơi tí nữa, không đi quấy rầy bọn họ được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-734.html.]
Bạch Hinh cũng không nói dối, cho nên Tiểu Tại Tại nhìn không ra cái gì.
Bé ngoan ngoãn gật đầu nhỏ, lại cúi đầu đi đùa nghịch con gấu bông mà bé yêu thích nhất.
Đột nhiên, Bạch Hinh nghe thấy tiểu gia hỏa nói ra một từ ngập ngừng không muốn rời xa: “Mẹ ơi.”
Cô vô thức quay đầu lại, và thấy Tiểu Tại Tại đang dẩu m.ô.n.g nhỏ, vùi cả đầu vào trong lòng con gấu bông, ôm lấy con gấu bông không chút động đậy nào cọ liên hồi, coi như đây là mẹ mà bé hằng đêm nhớ mong.
Cũng là một người mẹ, Bạch Hinh khi chứng kiến hình ảnh này khiến mũi cô đau xót.
Cô bắt đầu cảm thấy, nếu bọn họ mạnh mẽ luôn giữ con bé lại, không chỉ đối với bé, đối mẹ của con bé, và những người thân ở thế giới kia, đều quá mức ích kỷ và tàn nhẫn.
Hơn nữa, bọn họ cũng không nhất định có thể giữ người lại được.
Cho nên để công bằng, nhân lúc còn chút thời gian này, để tiểu gia hỏa cùng với mọi người lưu lại chút kỉ niệm vui vẻ
Suy nghĩ của Bạch Hinh cũng giống những người khác.
Cho nên sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông cửa vang lên, một bóng dáng mảnh mai khiến tiểu gia hỏa ngạc nhiên xuất hiện ở cửa.
Khi thấy được người này, ánh mắt của bé đã lập tức sáng ngời, tiểu nãi âm nhảy nhót vui vẻ: “Anh hai!”
“Ừm.”
Người tới đúng là Ninh Hàng đang chống nạng.
Sự hồi phục của Ninh Hàng sau ca phẫu thuật nhanh hơn dự kiến, sau một thời gian gian khổ phục hồi chức năng, giờ đây anh đã có thể tự đi lại với sự hỗ trợ của nạng.
Tuy nhiên, không có cách nào tiếp tục đi bộ quá lâu, tốc độ không nhanh, hiện tại sinh hoạt phần lớn đều dựa vào xe lăn.
Nhưng sau một thời gian, mọi thứ sẽ rất khác.
Đến lúc đó, đừng nói xe lăn, có lẽ ngay cả nạng cũng không cần phải dùng đến.
Vốn dĩ Ninh Hàng rất muốn đợi anh hoàn toàn bình phục rồi mới xuất hiện trước mặt em gái, nhưng đáng tiếc thời gian không chờ đợi được ai, cho nên anh chỉ có thể lên kế hoạch trước.
“Anh hai mau tiến vào đi.”
Ninh Hiên bên người mở rộng khe hở, vừa để cho anh hai đi vào, vừa quan tâm hỏi: "Chân của anh khôi phục thế nào rồi?"
“Tình hình tốt đẹp.”