Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 738
Cập nhật lúc: 2024-10-30 09:40:43
Lượt xem: 1
Muốn chơi nhưng lại không muốn xếp hàng?
Có thể a, trực tiếp thêm tiền.
Mỗi người bỏ thêm vài trăm tệ để mua một chiếc vòng tay VIP của công viên, sau đó có thể hưởng đãi ngộ cấp VIP mà không cần xếp hàng và vào thẳng làn nhanh.
“Con về rồi đây, nào mỗi người một cái, đều mang lên đi.” Ninh Tử Thư thở hồng hộc chạy về, trong tay cầm bảy chiếc vòng tay.
Ninh Viễn Hàng nhìn thấy, khẽ nhíu mày: “Sao lại mua bảy chiếc?”
Lão nhị không thể chơi, lão đại có lẽ cũng sẽ lên chơi, theo lý mà nói chỉ cần mua sáu chiếc vòng tay là được.
Ninh Viễn Hàng cũng không có ý tứ khác, chỉ là đơn thuần là bị tư tưởng tiết kiệm quấy phá, cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền vào những điều không cần thiết.
Nhưng với tư cách là một thanh niên trong thời đại mới, có một khoảng cách thế hệ rất lớn giữa Ninh Tử Thư và ông nội mình: “Mỗi người đều có, làm như vậy mới có cảm giác là cả một gia đình chứ, đây là một loại nghi thức về tình cảm.”
Ninh Viễn Hàng không thể hiểu nổi đó là loại tình cảm gì: “……”
Thôi, cháu trai vui vẻ là được rồi.
“Tại Tại nào, để anh ba đeo lên cho em nha.” Ninh Hiên cầm theo một chiếc vòng tay đeo vào cho em gái.
Vòng tay có chút lớn, mặc dù Ninh Hiên đã dừng phần nút thắt nhỏ nhất, thì khi đeo lên cổ tay cho Tiểu Tại Tại vẫn có chút lỏng lẻo, nhưng chỉ cần chú ý một chút, thì sẽ không dễ mất như vậy.
“Đi thôi, chúng ta xuất phát!”
Ninh Hiên duỗi tay giương lên, hào khí vạn trượng.
“Cái kia……” Ninh Tử Thư lén lút hỏi mẹ: “Mẹ, chú ba rêu rao như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao? Tốt xấu gì thì chú ấy cũng là người của công chúng mà.”
Anh chú ý thấy có khá nhiều người qua đường thường hay quay đầu lại nhìn bọn họ, lại còn có có người trộm lấy ra di động chụp ảnh, chỉ là hôm nay bọn họ chỉ muốn chơi thật đàng hoàng, không muốn quản những việc này, cho nên mới không ngăn cản.
“Không có việc gì.” Bạch Hinh không để bụng.
“Chú ba con là đạo diễn, lại không phải là minh tinh gì, hơn nữa chúng ta là người một nhà ra đi chơi, thoải mái vui vẻ là chính, không cần thiết trốn trốn tránh tránh.”
“Mẹ già cao kiến.”
Ninh Tử Thư dựng một ngón tay cái lên, kết quả đã bị đánh: “Ai da, mẹ, sao lại đánh con?”
“Gọi mẹ già gì hả, mẹ con còn chưa có già đâu.”
Thôi rồi, lại giẫm phải gai rồi.
“Muốn ngồi ngựa cơ, cái hồng nhạt kia cơ.”
Tiểu Tại Tại bị ba ba ôm vào trong ngực, mới vừa đi vào chỗ ngựa gỗ xoay tròn, liền liếc mắt một cái nhìn trúng một con nhựa hồng có tâm hồn thiếu nữ.
Ninh Viễn Hàng còn chưa kịp theo tiếng, chị gái nhân viên công tác bên cạnh đúng lúc mở miệng nhắc nhở: “Em bé tương đối nhỏ, nếu muốn ngồi lên phải có người lớn ngồi cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-738.html.]
“Ba ba……”
Tiểu Tại Tại quay đầu, đưa ánh mắt sáng lấp lánh nhìn vào ba ba.
Đối diện với ánh mắt này của con gái, Ninh Viễn Hàng có thể chống đỡ được sao?
Sự thật chứng minh.
Không thể.
Cho nên Ninh Hàn đứng ở bên ngoài vây xem liền nhìn thấy một hình ảnh buồn cười, ba ba anh cao to, uy nghiêm cường thịnh, đang ra sức co chân dài, cuốn mình ngồi trên một con ngựa hồng được trang trí hoa hòe hoa sói, trong lòng n.g.ự.c còn có một bé gái đáng yêu.
Đám người Ninh Hiên không thể cướp được cơ hội ngồi cùng một con ngựa với Tiểu Tại Tại, chỉ có thể phân tán ngồi ở các vị trí bên cạnh.
“Tại Tại, nhìn qua.”
Ninh Hàn giơ camera lên, khi em gái nghe thấy thanh âm, theo bản năng quay đầu trong nháy mắt, thì răng rắc một tiếng, lưu lại hình ảnh đáng yêu này.
Rất nhanh, ngựa gỗ xoay tròn đã được khởi động lên, Tiểu Tại Tại lần đầu tiên được ngồi trên trò chơi này, cảm giác rất thú vị, mừng rỡ ha ha cười không ngừng, còn biết khoe khoang với mọi người.
“Anh trai xem, Tại Tại cưỡi ngựa nè!”
Giọng sữa hứng thú dâng trào.
Ngựa gỗ này đối với ngựa lớn thì khá nhỏ, đối với trẻ con tới nói liền thật sự rất lớn.
……
“Chơi vui không?”
Đi ra ngựa gỗ xoay tròn, Ninh Hàn cúi đầu dò hỏi em gái trong lòng.
“Chơi vui nắm.” Tiểu Tại Tại gấp không chờ gập đầu nhỏ, hai bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy bàn tay to của anh cả, nãi thanh nãi khí mà làm nũng: “Còn muốn, còn muốn chơi nữa.”
“Trước không chơi cái này, chúng ta đi nơi khác chơi vui hơn nha.”
Thật vất vả lắm thì cả nhà mới có thời gian đi công viên giải trí chơi cùng nhau, cũng không thể chỉ chơi ở một chỗ.
“Tại Tại.” Ninh Hiên vừa mới mất tích một lát đột nhiên chui ra, trong tay cầm cái bờm có dính hai cái tai gấu trúc đeo lên cho em gái.
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn không động đậy, chờ sau khi anh ba đeo lên xong, mới duỗi tay sờ sờ, quay đầu hỏi những người khác: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Siêu đáng yêu.”
“Thật xinh đẹp mà.”
……
Tất nhiên sẽ đều là những lời khen, tất cả đều là thiệt tình thực lòng.