Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:09:28
Lượt xem: 61
Tô Hân Nghiên theo bản năng mà ngước mắt nhìn lên, liền thấy một vị quân nhân trẻ mặc đồ quân phục rằn ri, trong tay giơ một khối bảng gỗ, đứng ở giữa đám người.
Hiển nhiên đang chờ người .
Trên tấm bảng gỗ đó ghi ba chữ rõ ràng: Tô Hân Nghiên.
Thật đúng là tên cô.
“Đi, chúng ta qua đi qua đó hỏi một chút xem.” Chưa xác định được đối phương có phải thật sự tới đón hai mẹ con cô hay không, Tô Hân Nghiên dẫn theo con gái qua đó hỏi thăm.
“Chào đồng chí, xin hỏi cậu cầm tấm bảng này là để, tìm người là……”
Lời còn chưa nói xong, người quân nhân trẻ tuổi đó buông tấm biển xuống, phát ra một âm thanh khá to, chào Tô Hân Nghiên bằng cách chào của quân đội, hô to: “Chào chị dâu!”
Một tiếng chào rõ to, dẫn tới vô số ánh mắt của người qua đường nhìn vào.
Tô Hân Nghiên có chút xấu hổ mà đỏ mặt, hơi xua tay, ý bảo đối phương đừng chào khoa trương như vậy: “Không, không cần như vậy.”
Dứt lời, cô lại hỏi: “Cậu nhận ra tôi?”
“Ha ha, em từ chỗ doanh trưởng đã nhìn thấy qua ảnh chụp của chị rồi.” Anh trai quân nhân mặt đen gãi đầu ngượng ngùng cúi đầu, cười thành thật nói.
Tô Hân Nghiên lớn lên xinh đẹp, một loại vẻ đẹp rất dễ nhận biết, khí chất khác người, như bạch ngọc thượng phẩm, dịu dàng trong suốt.
Trên cơ bản chỉ cần có ai gặp qua cô liếc mắt một cái, liền rất khó quên đi cô.
Cũng khó trách anh trai nhỏ này khi vừa nhìn thấy cô là có thể nhận ra đây là người mà anh ta nhận nhiệm vụ nên dẫn về quân đội.
“Nhìn em này, đứng đây từ nãy tới giờ mà cũng không biết xách đồ giúp chị dâu.” Chú ý tới trên tay Tô Hân Nghiên cầm theo một đống hành lý to nặng, anh trai mặt đen ảo não mà đạo vào trán, vội vàng duỗi tay hỗ trợ xách đồ.
“Không cần, chị có thể tự xách được.”
“Thôi để em, một đường đi xe hẳn là chị dâu cũng mệt nhọc, để em xách giúp chị dâu đi.”
Tô Hân Nghiên ngượng ngùng mà cự tuyệt, lại vẫn không thể từ chối được lòng nhiệt tình của đối phương, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem một nửa hành lý chuyển giao cho đối phương: “Cảm ơn, Tại Tại, mau cảm ơn chú.”
Nhẹ nhàng chạm vào con gái.
“Cảm ơn chú.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn cảm ơn
“Không cần cảm ơn, đây là con gái nhỏ của doanh trưởng chúng ta đi? Trông thật đáng yêu, còn rất lễ phép.” Anh trai nhỏ mặt đen lần đầu tiên nhìn thấy như vậy một bé giá đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy, trong ánh mắt che giấu không được sự yêu thích.
Bé con đáng yêu như vậy, khiến anh thực sự muốn về nhà muốn cùng bàn với vợ sinh một cô con gái nhỏ.
Cả ba cùng nhau bước ra ngoài.
Trên đường, Tô Hân Nghiên đơn giản mà cùng trò chuyện với đối phương, cũng hiểu biết chút tình huống.
Anh trai nhỏ này tên là Đỗ Cường, là binh lính dưới trướng của chồng mình, lần này cậu lại đây, là nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo , đặc biệt lái xe tới đón hai mẹ con cô.
Sau khi các cô bắt đầu đi, lãnh đạo của Ninh Viễn Hàng lại gọi tiếp về Trần gia thôn, biết được hai mẹ con cô đã lên xe lửa chạy đi, tính toán thời gian, an bài người tới đón.
Tuy nói loại đãi ngộ này rất tốt còn giúp hai mẹ con bớt đi không ít phiền toái, nhưng tâm Tô Hân Nghiên lại không thể vui được.
Bởi vì cô biết, lãnh đạo của chồng đối với người nhà các cô có thái độ càng coi trọng, đã nói lên……
Tình huống của Ninh Viễn Hàng khả năng thật sự thật không tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-79.html.]
Rũ mắt xuống, Tô Hân Nghiên không tiếng động mà nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ đầy thịt của con gái.
Nhận thấy được mẹ đang bất an, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn không nói, ngay cả khi tay đau, bé cũng không nói một lời.
Từ ga tàu hỏa đến quân khu, nếu tự mình bắt xe rồi đi, ít cũng phải mất ba đến bốn tiếng đồng hồ, nhưng nếu là có người trực tiếp lái xe tới đón , thời điểm bọn họ đến quân khu, cũng chỉ mất một tiếng rưỡi.
“Chị dâu, trước tiên em đưa hai người tới nhà khách đã, nhận phòng, cất hành lý, sau đó lại mang hai người đi bệnh viện thăm doanh trưởng, chị xem như vậy có được không?” Đỗ Cường quay đầu hỏi.
“Được rồi.”
Tô Hân Nghiên không phải không vội mà muốn đi bệnh viện xem tình hình của chồng, nhưng cô cũng biết được, mình cũng không thể để bản thân chật vật như vậy đi thăm chồng, Đỗ Cường đã nói rất uyển chuyển, hơn nữa hai người mới đến, trời xa đất lạ, tốt nhất vẫn là thành thật làm theo an bài là được.
Trước khi hai người đến đã được lãnh đạo phía trên dặn dò qua.
Cho nên mọi thứ đều diễn ra thật sự thuận lợi.
Tô Hân Nghiên đưa con gái vào phòng khách được phân cho, đơn giản đánh giá một chút.
Một phòng ngủ và một phòng tắm, cách bài trí tương tự như phòng khách sạn của các thế hệ sau này, tạm trú ngắn ngày cũng không có vấn đề gì.
“Đi, chúng ta đi tắm rửa sạch sẽ nào.” Ôm con gái vào phòng tắm, tắm nhanh nhất có thể, thay quần áo sạch sẽ rồi bước ra cửa.
Đỗ Cường đang đợi ở sảnh của nhà khách.
Vốn tưởng rằng hai người phải sửa soạn thật lâu mới có thể xuống dưới, không nghĩ chưa tới mười phút, đã nhìn thấy hai mẹ con sạch sẽ ra ngoài.
Tô Hân Nghiên đã được tắm rửa sạch sẽ không còn bối rối nữa, mùi hôi trên người cũng biến mất, biến thành một mùi thơm nhẹ trong lưu lại trong không khí.
Bộ dáng vốn đã xinh đẹp lại càng thêm so với trước đây, dọc theo đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc.
“Chúng tôi chuẩn bị xong hết rồi, có thể đi bệnh viện sao?”
Đỗ Cường bị một tiếng này kêu hoàn hồn, vội vàng bỏ qua một bên, gật đầu nói: “Có thể, đi thôi.”
Toàn bộ quân khu chiếm diện tích cực kỳ thật lớn, bên trong các loại phương tiện đầy đủ hết, trang bị có nhà khách, nhà ăn, bệnh viện, tòa nhà kí túc .....
Nhà khách cách bệnh viện không xa, nhưng đi bộ đến đó cũng phải mất hơn mười phút.
Đơn giản hôm nay bọn họ có trường hợp đặc biệt, có thể được lái xe, cho nên không cần mệt nhọc hai chân, chỉ cần đi hơn mười phút lộ trình.
Trên xe, Tô Hân Nghiên dù đã cố gắng chịu đựng hết cách vẫn không thể kìm lòng.
Mở miệng dò hỏi tình huống của chồng: “Viễn Hàng anh ấy…… Tình huống thế nào rồi?”
Nghe vậy, Đỗ Cường đang lái xe trầm mặc một hồi, thanh âm rõ ràng mà thấp xuống: “Doanh trưởng …… Đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mà……”
*
Tô Hân Nghiên mặt ngoài giả vờ như bình tĩnh, kỳ thật bước đi vội vàng mà tiến vào quân khu bệnh viện.
Tiểu Tại Tại đang được mẹ nắm tay và phải chạy bộ để theo kịp mẹ, bé có thể cảm nhận được rằng mẹ mình đang ở trong tình trạng không ổn, vì vậy cô bé rất nhạy cảm và không nói chuyện làm phiền mẹ.
Mặc dù vừa rồi có rất nhiều lần bé suýt ngã như cũng không nói.
Mãi cho đến khi đứng trước phòng bệnh của chồng, Tô Hân Nghiên mới giống như đột nhiên bị người ta ấn nút tạm ngưng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, vẫn không nhúc nhích.
“Mẹ?” Tiểu Tại Tại ngẩng đầu nhỏ, nhút nhát sợ sệt mà kêu mẹ.
Đối với việc con gái gọi, Tô Hân Nghiên mắt điếc tai ngơ, trong đầu còn vọng lại câu nói kia của Đỗ Cường.