Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-09-09 08:42:25
Lượt xem: 49
Tô Hân Nghiên nhất nhất đếm kỹ nhà bọn họ tài sản, số xong lúc sau, đôi tay chống ở Ninh Viễn Hàng thân thể hai sườn, nghiêm túc mà ngóng nhìn hắn hai mắt.
“Em thống kê chỗ đó cho anh xem, chỉ là muốn nói cho anh biết, nhà của chúng ta có tiền, về sau sẽ còn có nhiều tiền hơn, dù anh nghỉ một hai năm, chúng ta cũng không đói chết, cho nên anh không cần phải cố gắng như …… Ngô!”
Nói còn chưa dứt lời, môi cô nóng lên, bị anh đột nhiên để sát vào môi ngăn chặn.
Tô Hân Nghiên theo bản năng muốn lui về phía sau.
Bàn tay to của Ninh Viễn Hàng vừa nhấc lên, chế trụ sau cổ cô, giống như thợ săn bắt giữ con mồi , không cho cô chạy trốn.
Hôn một lúc lâu, cho đến khi nhận ra rằng vợ có chút không thở nổi lúc này mơi buông tha cho cô.
“Anh làm gì đấy?” Tô Hân Nghiên xấu hổ buồn bực mà vỗ nhẹ vai của chồng.
Cửa phòng không đóng, nếu có đứa trẻ nào tự nhiên xông vào, hoặc là đi ngang qua cửa nhìn thấy bọn họ đang làm gì……
Đang ban ngày ban mặt, không còn mặt mũi nữa.
“Tại vợ tôi quá đáng yêu, nhịn không được muốn hôn.” Ninh Viễn Hàng dùng cái trán tự vào cái trán của Tô Hân Nghiên, hơi thở ái muội hai người mà giao triền, trầm thấp tiếng cười ở trong cổ họng anh.
“Cái đồ không đứng đắn này.”
Bị chồng đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, Tô Hân Nghiên nhịn không được ngồi thẳng đứng dậy, cách anh xa ra một chút.
Miễn cho nóng quá, cô cầm không được.
Biết không có thể đem người chọc qua thể đáng, Ninh Viễn Hàng chuyển chủ đề.
Anh duỗi tay, tay cầm lấy chiếc áo khoác đang mặc khi từ bên cạnh trở ra, lật ngược lại, cho tay vào gác lửng, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho vợ: “Đây, mở ra xem. "
Tô Hân Nghiên nghi hoặc mà nhận, cúi đầu mở ra.
Khi nhìn thấy số dư của khoản tiền gửi trên, đồng tử cô co rút lại và cô bàng hoàng nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
Sợ nhìn lầm số lẻ, cô còn đếm lại vài lần.
Cuối cùng xác nhận, tiền tiết kiệm được xác nhận rằng con số ở cuối dòng số dư tiền gửi là: 7531.56 đồng.
Ninh Viễn Hàng ngồi thưởng thức biểu tình khiếp sợ của vợ một lúc lâu, lúc này mới nói: “Ấn theo quy định, quân nhân xuất ngũ, quốc gia trừ bỏ sẽ cho an bài công tác sau khi chuyển nghề, còn sẽ cho một chút khoản tiền định cư.”
“Tất cả chỗ này?”
Kiếp trước Tô Hân Nghiên cũng nghe nói qua tin tức như thế này, giống như quân nhân sau khi xuất ngũ, có thể được một khoản tiền định cư, đại khái có mười mấy đến hai mươi vạn nhiều như vậy, nhưng đó là do đời sau bị lạm phát tiền, cái niên đại này không có khả năng có nhiều như vậy.
Mà hơn 7000 đồng trong mắt Tô Hân Nghiên đã thích ứng với gía cả hàng hóa ở niên đại này, cũng có chút sầu.
Hơn nữa cộng thêm tiền này vào, nhà bọn họ nhanh thôi trở thành vạn nguyên hộ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-92.html.]
Thời buổi này vạn nguyên hộ thật đáng kinh ngạc, và địa vị của họ không kém gì những thế hệ triệu phú sau này.
“Không phải.” Ninh Viễn Hàng giải thích nói: “Bên trong còn có tiền tiết kiệm của anh, phía trên cũng cho tiền dưỡng thương và an ủi, hơn nữa những năm gần đây anh có lập chút công lao, lại được thăng doanh trưởng rồi mới xuất ngũ, cho nên cũng có nhiều.”
Anh là vì quốc gia mới bị thương rồi xuất ngũ, họ nên cũng được ưu tiên nhiều.
Chỉ nhiều không ít.
Tô Hân Nghiên đã bị sợ ngây người, sau một lúc lâu cũng không hồi thần được.
Ninh Viễn Hàng thấy cô như vậy, buồn cười mà duỗi tay ở trước mắt cô vẫy vẫy, bị cô bắt lấy.
“Đừng nhúc nhích , để em thích ứng tí nào.”
Nguyên nhân chính là cảm giác làm giàu qua một đêm quá phấn khích, nhất thời không phản ứng kịp, may mà cô đã nhìn ra thế giới này quá rộng lớn nên đã sớm bình tĩnh lại.
Phản ứng đầu tiên sau khi hoàn hồn, chính là lặng lẽ đem sổ tiết kiệm của chồng ôm vào lòng ngực.
“……” Ninh Viễn Hàng cũng không nói lời nào, liền yên lặng mà nhìn động tác của cô, xem đến khi khiến người ta chột dạ, ngượng ngùng mà đem sổ tiết kiệm trở về.
“Không phải, đây là muốn giúp anh giấu tốt sao.” Cô lẩm nhẩm lầm nhầm, kiên quyết không thừa nhận mình thấy tiền nảy lòng tham, muốn đem tiền của nam nhân nhà mình tịch thu.
“Cầm đi, nếu anh đã lấy ra, chính là muốn giao cho em.” Anh đương nhiên sẽ đem toàn bộ tài sản giao cho vợ quản lý.
Trước kia chỉ có một mình anh bên ngoài, vì để ngăn ngừa vạn nhất, cho nên mới lưu lại chút tiền trên người.
Hiện tại đã trở về nhà, về sau người một nhà sinh hoạt ở bên nhau, muốn lấy tiền nói một tiếng với vợ, tự nhiên không cần lại làm như vậy.
Ninh Viễn Hàng hạ quyết tâm, đối Tô Hân Nghiên hứa hẹn nói: “Về sau lương của anh đều sẽ nộp nên cho em, mỗi tháng em chỉ cần cho anh chút tiền lẻ tiêu vặt là được.”
“Chính là anh nói rồi đó nha, không được nuốt lời đâu đó.”
Tô Hân Nghiên nghe vậy, lập tức vui mừng ôm lấy, đem sổ tiết kiệm hợp với số tiền mình vừa kiểm kê được đều kéo vào trong lòng n.g.ự.c chính mình.
Cô giống một con hamster nhỏ, tỉ mỉ mà đem chỗ tiền tài toàn bộ giấu kĩ, sau đó mới xoay người trở về, vỗ vai Ninh Viễn Hàng, hào khí vạn trượng mà hứa hẹn : “Về sau em nuôi anh!”
Hiện tại cô có rất nhiều tiền.
Ninh Viễn Hàng cười: “Hảo.”
Khả năng cô vợ nhỏ không phát hiện, bộ dáng nhỏ khoe khoang này của cô, cùng cô gái y như nhau.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Ninh Viễn Hàng vừa mới nhớ đến con gái, đầu nhỏ Tiểu Tại Tại liền từ ngoài cửa chui vào: “Ba ba mẹ, bà nội kêu ăn cơm rồi.”
Nguyên lai là tới báo tin.