Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-09-09 19:04:07
Lượt xem: 42
Tô Hân Nghiên đẩy xe lăn của Ninh Viễn Hàng đến cửa thôn, chờ xe bò Trần Thất gia gia lại đây.
Bọn họ muốn đi lên trấn trên, cho nên hôm nay đi ra ngoài vẫn phải ngồi xe bò.
Mặc dù có thể đi bộ đến thị trấn, nhưng Ninh Viễn Hàng vẫn luyến tiếc để vợ mình đẩy hơn tiếng đồng hồ.
Xe bò của Trần Thất gia gia rất nhanh đã đến, hôm qua rơm được trải vẫn còn, Tô Hân Nghiên chỉ cần đem Ninh Viễn Hàng đỡ lên, lại đem xe lăn đưa lên là được.
Thời điểm dọn xe lăn lên, Ninh Viễn Hàng cũng ngồi trên xe bò và nâng tay cầm lên, dễ dàng kéo xe lăn lên.
“Xong chưa?” Trần Thất gia gia quay đầu hỏi.
“Tốt rồi.” Tô Hân Nghiên tay một chống, lên xe bò, dựa vào Ninh Viễn Hàng ngồi xuống.
Ninh Viễn Hàng duỗi tay cho cô ôm lấy.
“Anh có cảm thấy mình đang làm quá không?” Tô Hân Nghiên nghiêng đầu, nhìn sườn mặt anh tuấn của chồng, buồn cười hỏi.
“Không sao hết.” Ninh Viễn Hàng nhẹ nhàng lay đầu vợ, để cô dựa đầu vào bả vai mình: “Nhắm mắt nghỉ ngơi đi, buổi sáng dậy sớm quá, nghỉ ngơi một chút.”
Mới nghỉ ngơi một đêm qua sao có thể đủ?()
Đáy mắt của vợ còn mang theo chút mệt mỏi, Ninh Viễn Hàng tự nhiên nhìn ra được.
Có chồng chăm sóc chu đáo như vậy, Tô Hân Nghiên tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Cô dựa vào anh, nhắm mắt lại, vốn định chợp mắt một cái, kết quả lập tức ngủ rồi.
Cúi đầu nhìn người đang trong lòng n.g.ự.c ngủ say, Ninh Viễn Hàng giơ tay, nhẹ nhàng che đôi mắt của cô lại, sợ rằng mặt trời quá chói sẽ không thể đánh thức cô..
Xe bò lung lay, giống như một chiếc võng, rất dễ ngủ.
Tô Hân Nghiên cơ hồ ngủ một giấc ngủ cho tới khi đến trấn trên, nghe được Trần Thất gia gia kêu một tiếng: “Tới rồi.”
Lúc này mới tỉnh.
“Cảm ơn chú Thất.” Gửi tiền xe, Tô Hân Nghiên đẩy đẩy chồng đến điểm cần đến trong hôm nay.
Xưởng máy móc của trấn trên.
Xưởng máy móc được gọi là xưởng Tiểu Hồng Kỳ máy móc, là nhà máy sản xuất máy móc duy nhất trong thị trấn và là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất trong thị trấn.
Tuy sức mạnh toàn diện của nó chỉ ở mức trung bình trong toàn nước, nhưng ở thành phố này, nó còn mạnh hơn cả xí nghiệp máy móc của thành phố, nơi tập hợp nhiều kỹ thuật viên và công nhân cao cấp xuất sắc.
Xưởng máy móc nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thị trấn, có thể coi là trung tâm thành phố.
Trong niên đại này, các nhà máy, xí nghiệp quốc doanh về cơ bản được xây dựng ở các thành phố, nhằm tạo điều kiện tập trung các nguồn lực như nhân lực, vật lực, giao thông vận tải, nhằm tạo ra năng suất cao hơn.
Hơn nữa, cũng chỉ có bên trong nhà máy này, mới là địa phương có nhiều người có tiền nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-97.html.]
Bên xưởng máy móc này đã sớm được phía trên thông báo.
Biết đại khái trong hai ngày này, sẽ có một vị tân lãnh đạo mới xuất ngũ sẽ đến.
Cho nên khi Tô Hân Nghiên đẩy Ninh Viễn Hàng đến trước cổng lớn xưởng máy móc, liền thấy một người đang chờ đón họ, đang háo hức đứng ở cổng nhà máy.
Nhìn thấy hai người xa lạ đến gần, ánh mắt người đàn ông đầu tiên liếc nhìn Ninh Viễn Hàng trên xe lăn người đánh giá qua, đặc biệt tập trung ở vết thương trên đùi kia của anh.
Chân bị thương dường như là một loại giấy chứng nhận thân phận, người bên kia đại khái dựa vào đây đoán được thân phận của bọn họ, vẻ mặt đột nhiên sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Hai vị đồng chí, xin hỏi một chút, trong hai vị có quân nhân tên là Ninh Viễn Hàng mới xuất ngũ phải không?”
Tuy nói anh biết Ninh Viễn Hàng là vị đồng chí nam, nhưng hai bên đều không quen biết nhau, lại không thể trực tiếp hỏi như vậy.
“Chào đồng chí, tôi chính là Ninh Viễn Hàng.”
Ninh Viễn Hàng giơ tay chào đối phương bằng hình thức chào của quân đội, ngay sau đó lại hướng đối phương giới thiệu vợ mình: “Đây chính là vợ tôi, Tô Hân Nghiên. Rất xin lỗi, bởi vì trước mắt tôi hành động không tiện, cho nên chỉ có thể phiền toái vợ tôi đẩy tôi lại đây.”
“Không sao không sao hết, tình huống đặc thù đối đãi đặc thù. Tôi tên là Uông Chí, là là bí thư trưởng của xưởng máy móc Tiểu Hồng Kỳ, đồng chí cứ gọi tôi là Tiểu Uông là được.”
Biết rằng người sắp nhận chức này có địa vị cao hơn mình rất, cho nên thái độ của Uông Chí rất nhiệt tình.
“Đồng chí Uông. ” Ninh Viễn Hàng khách khí gật đầu.
Anh không trực gọi đối phương là Tiểu Uông, hai người còn không có quen thuộc đến mức kia.
“Để tôi dẫn đồng chí đi thăm quan xưởng máy móc đi.” Uông Chí hướng vào bên trong nhà máy làm tư thế mòi.
“Tốt, cảm ơn.”
Ninh ViễnHàngg gật đầu, thần thái trầm ổn, cũng không có nửa điểm câu nệ hoặc là khẩn trương, không khỏi khiến Uông Chí xem trọng.
Trong lòng thở dài, vị quân nhân giải ngũ này thật không đơn giản.
Từ cổng lớn xưởng máy móc đến văn phòng xưởng lớn, yêu cầu phải đi ngang qua hơn phân nửa cái xưởng, Uông Chí rất nhiệt tình, một đường giúp đỡ giới thiệu các phân xưởng của nhà xưởng.
“Đây là xưởng chế biến nguyên liệu của chúng tôi. Nguyên liệu từ bên ngoài vào. Tất cả chúng đều phải được chế biến ở đây thành nhiều bộ phận, linh kiện khác nhau, sau đó đưa đến các xưởng sản xuất khác để gia công thứ cấp..”
“Đây là xưởng sản xuất TV . .”
“Đây là xưởng sản xuất quạt điện. .”
“Đây à……”
……
“Nơi này là nhà ăn trong xưởng.” Uông Chí chỉ vào một căn nhà gỗ nhỏ bao trùm cả một vùng rộng lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, xưởng máy móc này đến tột cùng có bao nhiêu công nhân.