Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:40:29
Lượt xem: 279
“Chỉ con có thôi, không cho Giang Sâm với Giang Phong.”
“Được.”
Giang Sâm và Giang Phong nhìn nhau, đều không hiểu tại sao không cho bọn họ ăn trứng hấp, bọn họ có làm gì sai đâu?
Chờ con gái đi, Trương Huệ mới quay đầu nhỏ giọng dỗ dành con trai: “Ngày mai các con ăn sau nha, trưa mai mẹ hấp cho mỗi đứa một bát.”
Giang Sâm và Giang Phong tốt tính, đều ngoan ngoãn gật đầu.
“Đúng là con ngoan.” Trương Huệ quay đầu hôn mỗi đứa một cái.
Giang Minh Ngạn ở một bên xem trò vui, cười cười không nói gì.
Hai mươi ngày sau, thịt khô làm xong, Hàm Hàm cuối cùng cũng được nghỉ đông.
Tan học ngày cuối cùng, cô bé nhét cặp sách vào góc phòng học không thèm để ý nữa, ngày nào cũng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn với mẹ.
Trương Huệ cũng vui vẻ thoải mái, có con gái chơi cùng hai đứa con trai, cô càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Buổi sáng Trương Huệ ở nhà, buổi chiều ăn mặc cực kỳ kín đáo đi ra ngoài.
Kể từ khi khôi phục kỳ thi đại học, người đến người đi và mua bán trong thành phố trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, nhân lúc này Trương Huệ thường xuyên ra ngoài thăm bạn bè.
Nói là bạn của cô cũng không chính xác, phải nói là bạn của Ninh Viễn.
Trương Huệ quen biết bọn họ qua Ninh Viễn, mấy năm nay cũng mua rất nhiều thứ từ tay bọn họ.
Trương Huệ là một người mua hàng lớn, bọn họ đều biết, nếu Trương Huệ tới cửa nhất định phải tiếp đãi đàng hoàng, đưa đồ đến trước mặt cô, cho dù đắt hay rẻ cũng cần cam đoan được ít nhất là đồ thật.
Hina
Gần đây Trương Huệ ra ngoài nhiều, nhạy cảm nhận ra xu hướng thị trường đồ cổ có chút thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-278.html.]
Hiện tại đã có một số người không chịu lấy ra những món đồ trước đây cho cô tùy ý lựa chọn nữa, dù có bán đi thì giá cũng cao hơn trước rất nhiều.
Vì giá gốc thấp nên dù có tăng giá gấp đôi, Trương Huệ cũng cảm thấy rất rẻ.
Nhưng đây không phải vấn đề rẻ hay không, mà là thị trường sắp phát triển rồi.
Bọn họ mới mua ba căn nhà nên không còn nhiều tiền dư.
Trương Huệ về nhà bàn bạc với Giang Minh Ngạn, đếm lại một lượt tiền trong nhà, bán một ít nhân sâm đi, thu được số tiền lớn rồi tìm đến mấy người bán đáng tin.
“Tôi biết hiện tại giá thị trường đã tốt hơn, mọi người không còn muốn bán giá thấp nữa. Bây giờ mọi người là người bán, tôi là người mua, chúng ta làm ăn với nhau, mọi người không cần nể giao tình cũ mà ngại ra giá.”
Trương Huệ nói những lời này rất tử tế, cũng bày tỏ mình thực sự muốn mua, mấy ông già bàn bạc một chút, giữa chiều quay lại đều mang theo không ít đồ tốt cất dưới đáy rương.
Những thứ trước đây có giá vài đồng chục đồng, giờ đã tăng lên mấy chục một trăm, đồ cổ trước đây có giá một trăm hai trăm, nay ra giá lên tới năm trăm, sáu trăm, ai cảm thấy đồ trong tay mình có giá trị thì mở miệng dám ra một nghìn đồng.
Trương Huệ cũng không ngu, cô mua đồ cổ lâu năm, biết rõ giá thị trường hiện tại.
Giá cả không hợp lý thì cô không thèm nhìn, giá cả hợp lý thì cô chọn mua một ít.
Trương Huệ chọn xong đưa tiền, hai người ra giá quá đáng kia vội vàng cười xin lỗi: “Cô xem cô kìa, sao lại không trả giá chứ. Nhìn bức tranh này đi, truyền lại từ thời nhà Ngụy nhà Tấn đấy, mặc dù không phải tranh của danh nhân nào nhưng cũng là hàng thật, trước đây cô thích loại đồ này nhất mà.”
Trương Huệ cũng không giận, cười nói: “Ông vừa ra giá bao nhiêu nhỉ? Tôi quên mất rồi, ông ra giá lại đi.”
“Một trăm hai mươi.”
“Tôi thấy được.”
Trương Huệ ra ngoài mấy ngày, túi tiền trong nhà lại xẹp đi, nhà kho dưới phòng làm việc cũng có thêm không ít đồ sưu tập.
Về phần không gian của Trương Huệ, cặp tủ năm ngăn, mười cái ngăn kéo lớn đã đầy chín ngăn, một ngăn khác dùng để đựng đồ linh tinh.
Ngày nghỉ cuối tuần, đặt hai chậu than trong phòng làm việc, phòng sưởi ấm áp, Trương Huệ nằm trên đệm đọc sách, ba đứa con chơi trò chơi bên cạnh.