Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-18 11:05:04
Lượt xem: 58
Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của anh đân dân nhu hòa, một dòng nước ấm từ từ lan tràn trong lòng anh, anh cảm giác mình đang ở trong suối nước nóng, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Khuôn mặt đẹp trai của Tống Văn Cảnh hơi ngưng lại, trong nháy mắt nở ra một nụ cười ôn hòa kiêm chế: ..., cô vợ nhỏ như vậy, anh thật muốn ôm cô vào lòng.
Tống Văn Lâm, người được đút một bát lớn thức ăn cho chó: phải có một cô vợ như vậy, cậu cũng muốn nuông chiều vợ. khỏi nói cậu, cậu chỉ thấy ghen tị, cậu cũng
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu nghe chị dâu nhỏ nói chuyện bênh vực anh trai mình.
Trong lòng Tống Văn Lâm đó là, trước đây cậu coi chị dâu nhỏ yếu ớt là người thừa, bây giờ đáy lòng cậu có biết là bao nhiêu ao ước ghen tị rồi.
Mà lại, ở nhà người làm trâu làm ngựa chính là cậu mà, cái này còn có thiên lý không cơ chứ?
Trong phòng, mặc dù mẹ Diệp đã nghe rõ lời con gái nói, nhưng vẫn cảm thấy uất ức: “Với bộ dạng này của con, thời gian nó theo con không nhiều, cũng không cẩn thận thay con suy xét."
"Việc làm của anh hai con, cậu ta không muốn hỗ trợ dù một chút à?"
Đối với chuyện này mẹ Diệp nhớ mãi không quên, rõ ràng lúc trước nói giới thiệu, sau này sao lại nói mà không giữ lời rồi.
Bà nói xong, liền thấy đôi mắt thủy nhuận của con gái ngưng tụ nhìn bà, mẹ Diệp không cam lòng hỏi:
DTV
"Làm sao, mẹ nói sai sao? Thời điểm con đính hôn với nhà họ Tống, không phải nói đây là một trong số các quà cưới à?”
Tiểu đào hoa tinh nghe vậy có chút bất đắc dĩ: đây đúng là cam kết lúc trước của nguyên chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-133.html.]
Cho nên cô đã tự mình giải quyết chuyện này vì không muốn anh quay lại. Cha Tống và ông Tống đều đã nói giúp.
"Mẹ, cũng không phải Tống gia lãnh đạm không làm gì nhưng sao mẹ không suy nghĩ một chút gia cảnh
nhà chúng ta?"
Mẹ Diệp lập tức im lặng như gà con bị bóp cổ, hai mắt đỏ hoe, không dám nói nữa. Đây là nơi mà nhà họ Diệp không thể ngẩng đầu lên.
Mẹ Diệp không nói nhưng anh hai Diệp cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói. Anh hai Diệp đã bị mẹ và em gái ngó lơ: "Mẹ bảo con dùng sính lễ của em gái để đổi lấy công việc sao? Con không muốn chuyện động trời này."
Mẹ Diệp tức giận đến mức ném bát thuốc trong tay về phía con trai mình: "Vậy còn phải trông đợi cái tên ăn bám như mày sao?"
“Không phải con đã lấy lại được tiền sao?” Anh hai Diệp muốn làm kinh doanh. Tuy rằng anh ấy năng lực không tốt nhưng cũng biết dừng lại rất mau.
Làm kinh doanh không thể bị thua lỗ, nếu thua lỗ thì có thể chết. Nhưng nếu đã thực sự thua lỗ, thực sự không thể làm gì khác vì tiên không hoàn vốn được.
Anh hai Diệp không nói gì nhưng anh ấy vẫn nghẹn lời và muốn giúp đỡ em gái.
Anh ấy đương nhiên không dám nói mình làm ăn thua lỗ, chứ thật ra thì gia đình cũng không có vấn đề gì.
Anh hai Diệp không dám phát ra tiếng khi bị đánh. Bát nước thuốc màu đen đập vào đâu khiến anh cảm thấy xấu hổ.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người rất cao lớn đang đi vào.