Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:16:22
Lượt xem: 54
"Nếu như anh không tìm người đi cùng em, vậy thì em đành phải đi một mình, anh không lo lắng hơn à?"
Bịch.
Anh hai Diệp đã thật sự bị em gái mình dọa cho ngã sấp xuống.
Tìm người?
Đúng là anh ấy có thể tìm được, lăn lộn làm ăn ở chợ đen, không nói những cái khác, nhất định phải có giao thiệp rộng, cái gì cũng có thể tìm được.
Cho dù anh ấy không tìm được thì tên Điền Nhất Hoa kia quen biết càng rộng hơn, chẳng phải chỉ là tìm một vệ sĩ nữ biết võ thôi sao? Đúng thật là có cách.
Vấn đề là một thai phụ như em gái muốn một mình đi thăm anh cả, anh hai Diệp bị bổ nhào một cái, sợ đến nỗi trực tiếp ngã sấp mặt, cái cằm va vào tảng đá, anh ấy đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không thể đè nén được cảm xúc.
Đương nhiên anh ấy không đồng ý.
Nhưng câu nói "Anh ấy không sắp xếp, cô chỉ đành đi một mình" kia của em gái đã hoàn toàn khiến đầu óc anh ấy nổ tung.
Anh hai Diệp xoay người đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, anh ấy sờ soạng lấy điếu thuốc ra muốn hút, nhưng nhìn bụng của em gái một cái rồi lại kìm nén sự bực bội.
Anh ấy bị em gái dọa sợ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-196.html.]
"Em gái, anh hai đi cùng em, không cho phép em đi một mình. Vệ sĩ nữ cũng tìm cho em, em không được một mình đi ra ngoài."
Anh ấy đắn đo một lúc rồi nhìn em gái, muốn nói lại thôi: "Nhưng mà em gái, đi nông trường đông bắc một chuyến, trên người không có tiền làm sao đi được?"
Vốn dĩ là anh ấy muốn để em gái từ bỏ ý định, nào ngờ cô lại bật cười một tiếng với anh ấy: "Trước khi anh ba đi đã để lại cho em không ít tiền."
Anh hai Diệp lặng lẽ thắp cho em rể một ngọn nến.
Anh hai Diệp phát hiện mình đã hoàn toàn bị em gái trói lên thuyền giặc, đương nhiên anh ấy không muốn đồng ý với em gái, nhưng anh ấy sợ em gái tự ý hành động nên đành phải đồng ý trước. Tâm trạng của anh hai Diệp rất phức tạp.
DTV
Cuối cùng nặng giọng hỏi một câu: "Em gái, em phải chịu ấm ức ở nhà chồng hả?" Cô đâu phải chịu ấm ức gì? Nhưng cô cũng không thể nói là nguy cơ của hoa đào tinh của cô đã nhắc nhở cô rằng, cô phải rời khỏi phương nam đến phương bắc.
Diệp Mạn Tinh đành phải nói: "Anh hai, anh cứ làm theo lời em nói là được, anh tìm một người đáng tin cậy trước để chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của em là được, anh còn phải đi làm, cũng không thể cùng em đi xa được đúng không?" Anh hai Diệp bị nghẹn một cục tức, nhưng nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia của em gái, cơn tức nào cũng tiêu tan hết.
"Được, anh không yên tâm để em đi một mình, đến lúc đó anh xem có thể xin nghỉ được không." Công việc này có quá nhiều người tranh cướp, lãnh đạo bộ hậu cần chỉ mong sao anh ấy xin phép nghỉ để dễ bề biến công việc này thành một tình nghĩa để người ta đến mua.
Hai anh em lại nói chuyện thêm một lát, Diệp Mạn Tình hỏi có phải anh hai có đường riêng ở chợ đen đúng không.
Anh hai Diệp ấp úng một hồi lâu, cho đến khi Diệp Mạn Tinh nói em trai của chồng có được linh chi và thiết bì thạch hộc, hỏi anh ấy có đường tốt để bán đi hay không, anh hai Diệp mới nói hết mọi chuyện với vẻ mặt chấn động.
Trên mặt anh hai Diệp tràn đầy vẻ chấn động, cảm thán: "Không ngờ em chồng em còn có vận may như vậy, được, em dẫn anh đi xem thử, nhất định sẽ tìm được đường bán cho em, không để em chồng em phải lỗ vốn."
Diệp Mạn Tinh giao chỗ thiết bì thạch hộc và linh cho còn lại cho anh hai mang đi bán, dự định đưa tiền bán được cho mẹ chồng, sau khi hai anh em tạm biệt nhau, cô bèn đi đến trạm y tế một chuyến để kiểm tra theo thường lệ.