Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:21:03
Lượt xem: 73
Có lẽ trong cả buổi tối, người có thể ăn cơm như bình thường cũng chỉ có một mình Diệp Mạn Tinh.
Tống Văn Thư ăn một bát cơm mà thật sự phải tặc lưỡi, cô ấy phát hiện mẹ cô ấy cưng chiều chị dâu hơn cô ấy rất nhiều, trong lòng chua quá.
Tiếp đó cô ấy lại nhanh chóng bị vả mặt.
Buổi tối Diệp Mạn Tình ăn mì sợi trắng, cháo cũng là nhiều gạo ít khoai lang, thậm chí canh xương ống mà lúc nãy thím hai nấu cũng là dành cho cô.
DTV
Cô em chồng Tống Văn Thư nhìn thấy mà chấn động. Diệp Mạn Tinh ăn xong trước mọi người, cô lấy chiếc khăn thường dùng để lau miệng, sau đó nhìn sang ông cụ đã cầm lấy tẩu thuốc mấy lần muốn hút thuốc nhưng còn đắn đo vì cái bụng của cháu dâu.
Cô chủ động gói t.h.u.ố.c lá lại cẩn thận, tự mình đi qua nhét vào trong cái tẩu, nhìn ông cụ Tống, giọng nói có mấy phần mềm mại, vô cùng trong trẻo và êm tai.
"Ông nội, có thể mấy ngày nữa cháu sẽ phải đi theo quân, cháu có thể xin mấy tờ thư giới thiệu không?"
Ông cụ Tống lúc còn trẻ đã vô cùng uy nghiêm, tính cách mạnh mẽ, cháu trai cháu gái trong nhà đều không thân thiết với ông ấy.
Không ngờ cô cháu dâu này lại thỏa mãn mong muốn thân thiết với lứa cháu của ông ấy, trong lòng ông ấy rất thỏa mãn, cười ha ha nhìn cháu dâu:
“Bao giờ đi vậy? Con dấu ở trong phòng, cháu có thể bảo Văn Lâm viết cho cháu, sau đó đóng dấu lên."
Nói xong, nhìn thấy đôi mắt long lanh đơn thuần kia của Diệp Mạn Tinh, ông ấy cười nói: "Nếu như lo lắng nó viết không tốt, bây giờ ông sẽ đi viết cho cháu?"
Tâm trạng của Diệp Mạn Tình rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-204.html.]
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc kia của cô tràn đây ánh sáng: "Ông, cháu tự đi viết là được rồi."
Cô muốn lấy thư giới thiệu trống, cô còn dự định lấy thêm mấy tờ. Thư giới thiệu ở thời đại này có chức năng tương tự như căn cước công dân ở đời sau, thư giới thiệu là thứ mà đi đâu cũng phải kiểm tra.
Trên thư giới thiệu cần viết rõ bạn là người ở đâu, tên là gì, muốn đi đâu hay đơn vị nào, người tiếp nhận là ai, phải viết mục đích rõ ràng. Không có thứ này thì gần như là nửa bước khó đi.
Thứ này cần phải do đại đội viết cho, tiện thì tiện nhưng mục đích chỉ có một, vô cùng cứng nhắc. Cô muốn lấy thư giới thiệu trống, đến lúc đó chờ cô hỏi địa chỉ với ông Điền sẽ ghi điểm đến sau, còn có thể điền thêm mấy điểm đến, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cô đi thư phòng của ông cụ Tống viết thư giới thiệu, em trai chồng Tống Văn Lâm còn đứng ở cửa, cười hì hì hỏi:
"Chị dâu, một mình chị làm sao biết viết thư giới thiệu chứ? Chị có biết địa chỉ đơn vị của anh không?"
Tay của Diệp Mạn Tỉnh dừng lại.
Tống Văn Lâm bèn cười hì hì đi vào, trực tiếp đưa địa chỉ đơn vị của anh trai cho cô, còn nói: "Chị dâu, để em viết cho chị nhé."
Diệp Mạn Tinh rất ngạc nhiên. Cô đưa bút cho em trai chồng: "Được, viết cho chị thêm mấy tờ nhé."
Cô cảm thấy nếu muốn viết thư giới thiệu trống thì vẫn phải tham khảo thư giới thiệu của em trai chồng. Ngày hôm sau, anh hai Diệp tự mình đến nói với cô rằng đã tìm được người rồi.
Đồng thời, ông Điền cũng cho cô câu trả lời chắc chắn, nhưng người ta yêu cầu Diệp Mạn Tinh phải nói rõ với người nhà, trong nhà đồng ý mới có thể đi.
Diệp Mạn Tinh điền thư giới thiệu theo địa chỉ mà ông ấy đưa.
Mấy ngày nữa trôi qua, cha Tống vẫn còn họp ở nơi khác, Diệp Mạn Tinh lại liên tục mơ thấy những tình tiết trong nguyên tác, trong mơ đều là cảnh cặp sinh đôi trai gái của vợ cả bị nuôi dưỡng lệch lạc, không ngừng lặp lại kết cục bi thảm.