Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-10-19 06:24:34
Lượt xem: 30
Cậu mơ mơ màng màng chưa tỉnh thì đã bị anh trai gõ đâu, mang cậu đi theo tới nhà mẹ đẻ của chị dâu.
Trời buổi sáng, giọt sương tươi mát còn đọng trên lá xanh, cậu một đường đi thẳng, một đường nhìn người đàn ông trung niên đang đi theo anh trai mình.
Anh ta có vóc dáng trung bình, dáng người béo phì, cao thì không cao, đi đường không tiếng động, trên mặt có sẹo, chân thọt, người nào nhìn thấy khuôn mặt mập mạp của anh ta cũng có thể đáp lại một tiếng cười.
Nhưng vết sẹo của anh ta lại chạy từ dưới tai đến khóe miệng, nếu mạnh tay hơn một chút nữa thì toàn bộ cằm đêu bị c.h.é.m đứt cả.
So với vóc dáng, Tống Văn Lâm âm thầm suy nghĩ, cậu so với đối phương còn cao hơn, nhưng khí thế trên người đối phương kia luôn làm cho cậu thấy sởn gai ốc.
Lần này bọn họ đi tới thôn nhà họ Diệp không có ngồi xe bò để đi, mà đơn giản đi bộ thôi, nhưng thời gian so trước kia ngồi xe bò lại nhanh hơn, người đàn ông trung niên kia dọc theo đường đi rất hứng thú với tin tức cậu muốn báo cáo làm hải quân, còn có thể cho cậu rất nhiều lời khuyên phù hợp.
Rất nhanh đã đến nhà mẹ đẻ của chị dâu, anh trai của cậu nhíu chặt lông mày lại, dáng người cao ngất đứng ngoài sân, cằm hướng bên trong chỉ chỉ:
“Em đi mượn sổ hộ khẩu của chị dâu đi.”
Tống Văn Lâm nghe được lời này, cậu thiếu chút nữa há hốc mồm, cả người đều kinh ngạc nhảy dựng lên:
“ Anh, anh muốn sổ hộ khẩu của chị dâu làm gì?”
Lúc này không phải cần đi tìm chị dâu sao?
DTV
“Đi đăng ký.”
Tống Văn Lâm chỉ cảm thấy tam quan của chính mình đều đã bị định hình lại một lần nữa :...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-227.html.]
Đây quả thật là anh trai ruột của mình.
Vấn đề là chị dâu sẽ cùng anh trai của cậu đi đăng ký sao? Nhưng đồng tử đen kịt của anh trai cậu hơi cứng lại, đôi mắt thâm thúy như đang dán chặt vào cái gì đó, đôi mắt đen láy sáng rực lên, khí thế cả người đều lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén, rất nguy hiểm.
Tống Văn Lâm cảm thấy tâm trạng của anh trai không đúng lắm, trong lòng cậu lo sợ, sợ lúc anh trai tìm được chị dâu rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tống Văn Lâm bước đôi chân dài đi đến nhà họ Diệp, gõ gõ cửa rồi trong nhanh chóng đi vào bên trong, khuôn mặt đáng sợ của mẹ Diệp xuất hiện:
“Dì Diệp.”
"Có chuyện gì sao?"
Tống Văn Lâm đáy lòng kêu khổ:
“Cháu tới lấy hộ khẩu của chị dâu.”
Cậu còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ bị mắng, ai ngờ lại nghe thấy tiếng cha Diệp ở bên trong gọi cậu đi vào trong lấy. Thật sự cảm thấy có vài phần thuận lợi quá, Tống Văn Lâm:...xem ra nhà họ Diệp không biết chị dâu đã bỏ đi?
“Chú Lâm."
Hai cái đâu củ cải nhỏ từ bên trong chạy vụt ra, hướng tới trong lòng Tống Văn Lâm. Buổi sáng, con gà trống nhà họ Diệp nuôi gáy một hai lân, con vịt vốn luôn hoạt bát hơn cúng kêu lên vài tiếng cạc cạc.
Dưới cây bách dương ngoài sân, giữa đoàn sương khói lượn lờ, có hai bóng người cao cao đứng dưới tán cây, một bóng dáng điềm tĩnh như tùng, lẳng lặng hút thuốc, dưới chân là rất nhiều tàn thuốc vương vãi.
Đâu ngón tay thon dài của anh còn bóp bóp làn khói lửa màu đỏ tươi, môi mỏng của anh gắt gao mím chặt, đôi lông mày cũng nhíu chặt, cả người như được bao phủ bởi một tâng sương khói, tăng thêm phần thần bí, thanh cao.
Ồ, chính xác mà nói, chính là một loại khí chất đã mất đi.