Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:38:58
Lượt xem: 131
Trên người anh vốn có năng lực khiến người khác rất tin tưởng.
Hơn nữa anh còn là nam chính Long Ngạo Thiên nổi tiếng nên càng khiến người ta có cảm giác an toàn và tin tưởng.
Cho dù là người có sở trường cảm nhận lòng người như hoa đào tỉnh cũng chưa từng nghĩ rằng, người đàn ông ở trước mắt lại đột nhiên thôpng suốt, còn vừa an ủi và đặt bẫy cho cô vợ nhỏ của mình chui vào.
Tống Văn Cảnh đưa một cốc nước ấm cho cô vợ nhỏ, giọng nói mang theo sự an ủi và bàn bạc: "Ngày mai dẫn em đi ăn đồ ăn ngon trước, sau đó sẽ đi chụp ảnh kết hôn."
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia nhìn cô chăm chú: "Em có yêu cầu đặc biệt nào không? Có muốn chụp thêm hai tấm để dán ở trong phòng không?"
Diệp Mạn Tinh cảm thấy rất buồn cười.
"Chẳng phải anh ba nói sẽ làm theo thỏa thuận ly hôn mà?"
"Cho dù chỉ là làm lướt qua, chỉ cần những người phụ nữ khác có, anh đều muốn cho em trải nghiệm tốt nhất, để em cũng có được tất cả."
Anh đi tới, thân hình cao lớn chân dài đứng ở trước mặt cô, thậm chí giọng nói còn mang theo một phần say lòng người: "Tiệc rượu năm ngoái của chúng ta có hiểu lâm, lúc ấy vẫn chưa biết em, bây giờ anh muốn cho em sự tôn trọng mà em nên có."
"Vốn dĩ dựa theo quy trình bình thường thì anh nên cùng em đi thăm cha mẹ em, sau đó mới đi đăng ký kết hôn."
Dừng một lát, giọng nói của người đàn ông có chút áy náy: "Nhưng thời gian anh xin nghỉ kết hôn chỉ còn lại một ngày, thế nên ngày mai chúng ta chỉ có thể đi đăng ký kết hôn trước, buổi chiều cùng ăn một bữa cơm với người nhà của em và người nhà của anh, buổi tối chúng ta sẽ phải đi bộ đội báo cáo trước."
Nói đơn giản chính là thời gian không còn kịp nữa.
Diệp Mạn Tinh hoàn toàn hiểu được, đây vốn là quá trình có thể bỏ qua, nhưng nam chính lại hết sức trịnh trọng.
Dù biết rõ sẽ chia tay, anh vẫn cẩn thận hoàn thành tốt, nhân phẩm của nam chính này rất tốt, tinh thần trách nhiệm cũng rất mạnh, còn tôn trọng phụ nữ. Thảo nào trong nguyên tác lại được yêu thích như vậy.
"Anh ba, thật ra anh không cần làm những chuyện này, em không để ý những chuyện này đâu, cũng không cần anh chịu trách nhiệm." Càng không cần mời hai nhà ăn cơm trịnh trọng như vậy. Đây đâu có giống đăng ký kết hôn rồi ly hôn, trái lại là đăng ký kết hôn một cách cực kỳ nghiêm túc.
Tống Văn Cảnh nhìn đôi mắt trong trảo kia của cô vợ nhỏ, lân đâu tiên có loại xúc động muốn dùng kế chiến tranh không ngại dối lừa với cô, có chút muốn bắt nạt cô.
Anh dừng một lát rồi nói: "Yên tâm, chỉ cần sang năm em không yêu được anh, anh sẽ không giữ em lại."
"Em cũng không cần lo lắng giống như trong mơ, cái kiểu sinh con sẽ c.h.ế.t ấy." Anh thấy cô vợ nhỏ như muốn rời giường, bèn nhanh nhẹn đẩy giày ở đâu giường ra cho cô. Giọng nói của anh như thể chứa sự mê hoặc: "Cho dù em cảm thấy chúng ta không sống chung được nữa, chờ em sinh con xong, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa chỗ cho em ở lại, sẽ luôn có người bảo vệ em."
Thậm chí anh còn ngồi xuống nắm lấy cổ chân của cô vợ nhỏ mà không có chút do dự nào, dịu dàng xỏ giày vào cho cô: "Sau khi ly hôn cũng sẽ gửi tiền phí sinh hoạt cho em, mãi cho đến khi em kết hôn lần nữa có người chăm sóc em mới thôi."
Hoa đào tinh nhỏ nghe mà sững sờ: ?
Cô buồn cười hỏi: "Vậy nếu như cả đời không cưới nữa thì sao?" "Đương nhiên là chịu trách nhiệm với em cả đời."
Diệp Mạn Tinh thật sự buồn cười muốn chết.
Lúc cô vui thì sẽ nhìn anh chăm chú, người đàn ông này lạnh như băng, nhưng cô thật sự rất thích kiểu chịu trách nhiệm nghiêm túc này của anh.
Đúng là hình mẫu mà mỗi cô gái đêu thích.
Có lẽ là do cô đi qua nhiều nơi, nhìn thấy nhiều đàn ông cặn bã, trái lại kiểu nam chính có ý nghĩ muốn chịu trách nhiệm phí sinh hoạt cả đời cho vợ trước như Long Ngạo Thiên đã hoàn toàn lấy được lòng cô.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp tựa như quả nho vừa lột vỏ của cô nhìn anh chăm chú: "Thật sao?"
Cặp mắt đen nhánh của Tống văn Cảnh cũng nhìn cô chăm chú, nói bằng giọng khàn khàn: "Thật."
Hai người vừa dứt lời, đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ... A một tiếng.
Một đợt máy thai dữ dội truyền đến, bụng bỗng nhiên tê rần, Diệp Mạn Tình không nhịn được nên cơ thể ngửa ra sau. Hai tay của cô vội vàng hướng ra sau chống lên giường.
Lại phát hiện người đàn ông này còn phản ứng nhanh hơn cô, đôi tay to lớn ôm tới từ phía sau, người đàn ông lập tức ôm lấy cô.
"Vợ ơi."
Tống Văn Cảnh vừa ôm được cô vợ nhỏ, không biết vì sao, anh phát hiện loại sức ảnh hưởng kia của cơ thể cô vợ nhỏ đối với anh lại xuất hiện lần nữa.
Anh chỉ cảm thấy cơ thể sinh ra một loại khát vọng, trong lúc m.á.u sôi trào cuồn cuộn, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia đ.â.m nhuốm một màu đỏ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Chương 265
"Không sao chứ?" Yết hầu vô tình trượt lên trượt xuống, anh chỉ cảm thấy ở nơi mà hai người tiếp xúc như thể có một ngọn lửa nhen lên.
"Cảm ơn anh ba, không sao."
Tháng đã lớn, Diệp Mạn Tinh không phát hiện ra có gì khác thường.
Lúc vận động mạnh, cơ thể sinh ra mùi thơm, lại vô tình dấy lên ngọn ngửa trong cơ thể người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-264.html.]
Anh chỉ cảm thấy cơ thể sắp không chịu đựng được nữa, Tống Văn Cảnh muốn tát mình một cái.
Đôi mắt đen như mực nhìn cô vợ nhỏ chăm chú, ánh mắt kiềm chế, anh cố gắng đè khát vọng xuống, cặp mắt tĩnh mịch kia không nhìn thẳng vào cô vợ nhỏ, không để cô phát hiện cảm xúc cuồn cuộn bì đè nén ở dưới đáy mắt anh.
Nếu như Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu lên thì sẽ phát hiện mắt của người đàn ông đỏ hoe, nơi hốc mắt sâu thẳm kia đều bị tơ m.á.u đỏ bao phủ, đáy mắt đè nén lòng chiếm hữu đáng sợ bỗng nhiên dấy lên.
Anh chăm sóc cô cả đời là thật, làm sao có thể buông cô ra chứ?
Chỉ tiếc là cô không phát hiện ra.
Lúc ngồi dậy lân nữa, máy thai đã đân dân yên lặng, người đàn ông lại tự mình bế cô đi vào phòng vệ sinh.
Lần này có lẽ là do có nam chính Long Ngạo Thiên ở bên, sau đó cô ngủ rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi quán cơm quốc doanh ăn sáng.
Những người qua đường nhìn thấy nhóm người này đều ngạc nhiên nói: "Trời ạ, sao lại có người đẹp như vậy chứ?"
Bây giờ hoạt động đã gần như kết thúc, tuy rằng người dân vẫn rất cẩn thận nhưng lân này nhan sắc của những người ở trước cửa quán cơm quốc doanh thật sự quá cao.
Có người đi đường ngang qua cũng không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm mấy lân.
Trần Kiều Kiều đi ra từ ngã rẽ sờ mồ hôi lạnh trên trán, đúng lúc cũng dự định đi quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Nhưng khi nhìn thấy nhóm người ở quán cơm quốc doanh kia, suýt nữa tròng mắt đã rơi ra ngoài.
Trần Kiều Kiều ngây người.
DTV
Vừa rồi hình như cô ta nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã và tiểu yêu tinh Diệp Mạn Tinh kia.
Quan trọng nhất là hình như còn nhìn thấy anh cả và chị dâu cả của nhà họ Diệp đáng lẽ nên ở nông trường?
Trần Kiều Kiều không tin nên bèn xếp hàng theo đội ngũ đi vào quán cơm quốc doanh, sau khi đi vào, ánh mắt của cô ta vẫn luôn tìm kiếm bóng lưng của đoàn trưởng trúc mã.
Quả thật rất dễ tìm.
Bình thường người cao nhất, đẹp mắt nhất trong phòng chính là Tống Văn Cảnh.
Cho dù Trần Kiêu Kiều đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cố gắng không đặt kỳ vọng tương lai sẽ nổi bật hơn người lên người đoàn trưởng trúc mã, nhưng lúc này nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã đứng lên, nói với tiểu yêu tinh kia bằng vẻ mặt dịu dàng: "Em còn muốn uống nước có ga không? Anh đi mua cho em, nhưng không được uống quá nhiều đâu."
Cô ta ghen tị đến nỗi đỏ cả mắt.
Cô ta đau lòng.
Nhưng một giây sau khi cô ta chuyển mắt, đôi mắt bỗng nhiên trợn tròn đến nỗi suýt nữa đã kêu thành tiếng.
Trần Kiều Kiều muốn hét lên, muốn đ.ấ.m xuống đất.
Trần Kiều Kiều không tin nổi, tại sao anh hai Diệp lẽ ra đã phải c.h.ế.t lại chỉ bị bó bột một tay, còn đang ngồi yên lành ở trong quán cơm quốc doanh?
Chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?
Tại sao lại như vậy?
Hơn nữa anh cả và chị dâu cả của tiểu yêu tinh kia lại có thể cùng ngồi chung một bàn cười cười nói nói?
Trần Kiều Kiều đã khiếp sợ đến ngây người.
Tại sao lại trở về?
Bọn họ sẽ trở về, nhưng kiếp trước không hề sớm như vậy.
Trần Kiều Kiều rùng mình một cái, cô ta không xếp hàng nữa, cả người lạnh buốt đi ra ngoài hít thở từng hơi một, rốt cuộc đã xảy ra điều ngoài ý muốn ở đâu?
Cùng lúc đó, tại công xã thị trấn Hồng Kiều, cha Tống nhận được điện thoại của con trai, nghe nói con dâu đi nông trường thăm anh trai và chị dâu rất bình an, đã về đến thị trấn đăng ký kết hôn, hai hàng lông mày bình thường rất nghiêm túc của ông ấy cũng hơi giãn ra.
Nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của con trai, ông ấy chỉ muốn từ chối đứa con này là con ruột của ông ấy.
"Cha, con chỉ còn một ngày nghỉ nữa thôi, lát nữa ăn sáng xong con sẽ cùng vợ đi chụp ảnh cưới rồi đăng ký kết hôn, như vậy thì cha mẹ của hai bên phải nên ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm đúng không?"
Nghe thấy lời của con trai, cha Tống chỉ muốn đập cho anh một trận: "Chẳng phải cha của Tinh Tinh không tiện hay sao?”
Tống Văn Cảnh nghiêm túc nói: "Cha, anh trai chị dâu của con dâu cha đều đang ở huyện thành, nếu như cha và mẹ không đến, đến lúc đó mẹ trách cha, cha cũng đừng trách con nhé."
Cha Tống tức giận đến nỗi suýt nữa đã hít thở không nổi: "Con đột nhiên gọi điện về nói muốn ăn cơm, cha còn chưa bàn bạc với mẹ con nữa."
Ông ấy còn muốn nói gì đó, kết quả là bên kia đã cúp điện thoại, cha Tống tức giận không thôi.