Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 295
Cập nhật lúc: 2024-10-19 22:40:33
Lượt xem: 95
Đoàn trưởng đoàn văn công có chứng đau đầu, đau còn tệ hơn cả Cố Nguyên, anh ấy dám cam đoan bà cô đó còn thích chị dâu hơn cả anh ấy cho mà xem.
Ôi chao, một bà cô cổ hủ, tại sao lại cần côm ta thích chị dâu chứ.
Bực thật.
Bầu không khí nhất thời đông cứng lại, Cố Nguyên không phát hiện đôi mắt thâm thúy của Tống Văn Cảnh đang nhìn như muốn xuyên qua mình.
Diệp Mạn Tinh lặng lẽ nhìn hai người đàn ông trong phòng với đôi mắt sáng như sao, sau đó thốt ra vài câu hỏi tra khảo linh hồn: “Đoàn trưởng đoàn văn công là ai?"
“Cô ấy có nghe nói về tôi rồi sao?"
“Tại sao tôi lại phải để ý đến đoàn trưởng đoàn văn công?"
Cô thực sự đang suy nghĩ về vấn đề này, không phải cô chỉ vừa mới đến đây sao?
Cố Nguyên âm thầm nín thở, bị chị dâu chất vấn một loạt câu hỏi xong, cả người toát mồ hôi lạnh, lộ hết bí mật của Tống Văn Cảnh rồi.
Sau đó, Cố Nguyên thậm chí còn chưa ăn xong đã bị bạn tốt nhấc lên và ném ra ngoài.
Cố Nguyên bị ném ra ngoài: “...?"
Buổi tối ở khu nhà ở xã hội của quân đội, vợ của chính ủy cũng đang bàn bạc với chính ủy về việc đãi khách ăn tối.
Ở đây lắp đèn điện, chính ủy ngả người trên giường đọc sách.
Vợ của chính ủy tuy đã lớn tuổi nhưng điều kiện bây giờ cũng tốt hơn, ở nhà cũng có đâu ngao, kem Tuyết Hoa, nhưng cũng ngại dùng. Sau khi rửa mặt, trước khi đi ngủ, chị ấy ngồi trước ghế đẩu bôi đâu ngao, sau đó trò chuyện với chồng: “Vợ của Văn Kinh từ quên lên đây, anh đã gặp chưa?"
Chính ủy khó hiểu hỏi: “Vợ cậu ta lên đây, sao anh phải gặp?” Chính ủy đã lớn tuổi, bị vợ hỏi như vậy, còn tưởng là vợ đang nghi ngờ sự chung thủy của mình. Vợ chính ủy trừng mắt nhìn, cái lão này đang nghĩ cái gì không biết.
Vợ chính ủy nói: “Chắc là anh không biết, Văn Cảnh rất thích người vợ này.” Bộp một cái, cuốn sách trên tay chính ủy rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-295.html.]
DTV
Chính ủy hoàn toàn ngã ngửa: "...?"
Vợ chính ủy không biết anh ấy đang suy nghĩ điều gì, vẫn đang tự biên tự diễn: “Em đang nghĩ, bữa cơm này nên làm cho tốt, vợ người ta đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì, em nghĩ rằng Văn Kinh sẽ giận anh đấy.”
Đầu óc chính ủy quay cuồng không ngừng, anh ấy khó có thể tưởng tượng được người lính gai góc và triển vọng nhất dưới trướng mình, thật lòng thích một người sẽ như thế nào?
“Thật sự rất thích sao?"
Tuy Tống Văn Cảnh có nói rằng mình đã kết hôn nhiều lân, nhưng anh chàng đó tính tình lạnh lùng nên anh ấy thực sự sợ rằng anh bị ép buộc.
Lính của mình làm những nhiệm vụ nguy hiểm thế nào, chẳng lẽ anh ấy còn không rõ hay sao? Anh ấy thật khó tưởng tượng, Tống Văn Cảnh có nhiều người mến mộ như vậy thì sẽ thích kiểu con gái như thế nào? Biết rằng anh thích người vợ ở quê này, chính ủy mừng lắm.
Vợ chính ủy thoa đâu ngao lên mặt và cổ, lườm anh ấy một cái:
“Em còn có thể lừa anh sao? Hôm nay trưởng đoàn Tống dưới trướng của anh tới khu nhà ở xã hội, đích thân nói với em rằng vợ Văn Cảnh mang thai, không cần cô ấy làm việc, cậu ấy có thể nuôi được.”
Khu nhà ở xã hội của bộ đội cũng có những người vợ quân nhân sẽ làm một số công việc và lao động kiếm điểm để trợ cấp cho gia đình. Khu nhà ở xã hội có một khu nhà trẻ và một nông trường, ngoài ra còn phối hợp ủy ban khu phố, giới thiệu việc là cho thân nhân của bộ đội.
Hàng ngày, bộ đội đều lái xe ra ngoài mua đồ, người đi làm bên ngoài mỗi ngày có thể dậy sớm đón xe của quân đội để ra ngoài. Những người khác có thể đi làm bên ngoài bằng xe đạp.
Các lãnh đạo của bộ đội biên phòng rất thương những người lính của họ, cố gắng tạo cơ hội việc làm cho thân nhân của cấp dưới, cố gắng giúp cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn.
“Anh biết rồi, em cứ làm đi, mua thêm chút đồ ăn ngon.” Sau khi xác nhận xong, anh ấy lập tức đồng ý mời họ một bữa.
Vợ của chính ủy nghe những lời này cũng rất vui vẻ: “Ý em là thế, Chu Gia Gia ở đoàn văn công có rất nhiều ảnh hưởng trong quân đội, nếu chúng ta không hỗ trợ thì sau này sẽ rắc rối.”
Chính ủy im lặng, thực ra anh ấy cũng có hơi đau đâu, không dám đắc tội với nhà họ Chu, nhưng họ lại ném một cô gái vào, nếu như Tống Văn Cảnh thật sự có gì đó với cô ta, anh ấy đương nhiên sẽ ủng hộ.
Nhưng bây giờ, không phải là không có gì sao?
Anh ấy không đọc sách nữa, đột nhiên nói: “Chuyện của khu nhà ở xã hội, chúng ta có thể nhúng tay vào một lần, nhưng không phải lân nào cũng can thiệp được, phải để vợ của Văn Cảnh tự mình hòa nhập mới được.”
Vợ chính ủy cũng đau đầu vì chuyện này: “Khu nhà ở xã hội không hòa thuận, biết là trưởng đoàn Tống thương vợ, nhưng nói thật, cứ như thế thì vợ của cậu ấy sẽ khó hòa nhập với mọi người trong khu.”