Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-10-20 06:19:17
Lượt xem: 62
Nhất là đối với cô, anh sợ anh sẽ không kiềm chế được mà quá mạnh mẽ. Nhất là khi biết dục của mình không thể khống chế được, anh đã như một con thú bị nhốt nơi vực sâu, một khi lao ra, anh sợ sẽ dọa đến cô.
Giống như đêm động phòng kia, anh nghe thấy tiếng khóc vụn vỡ của cô, sự đau đớn vì bị móng tay cắm vào người, nhưng lại hơi ngứa, không những không thể khiến anh dừng lại mà còn mất kiểm soát hơn.
"Ừm."
Trong tiếng "Ừm" này chứa một chút hờn dỗi, suýt nữa đã giày vò anh tại chỗ đến mức sụp đổ.
Cô đang cố ý giày vò anh, trái tim anh như có một ngọn lửa, đến lúc này mà anh còn không hiểu ám chỉ của vợ nữa thì anh sống uổng phí quá.
Ngọn lửa nhỏ nơi trái tim kia cọ xát một chút rồi chậm rãi thiêu đốt, cuối cùng như biến thành một đám lửa đốt cháy cả người anh trong nháy mắt, anh sắp c.h.ế.t chìm trên người cô yêu tinh này rồi.
"Chờ anh một lát."
Giọng của người đàn ông đã kiềm chế đến cực hạn. Anh im lặng đi vào, xoay người cầm lấy quần áo mà cô vợ nhỏ đã cởi ra, từ quần áo ngoài đến áo trong rồi đến đồ lót, sau đó bỏ từng cái vào trong chậu.
Trong lòng anh có một vùng lửa nóng, trên mặt không nhìn ra điều gì nhưng lại trực tiếp dùng hành động để bày tỏ anh sẽ giặt quần áo cho vợ, vô cùng bình thường.
Nhưng dòng nước lạnh lẽo tưới trên mu bàn tay, lòng bàn tay cầm quần áo của cô vợ nhỏ, lúc vò quần áo, nước lạnh buốt cũng không thể giội tắt ngọn lửa kia.
Diệp Mạn Tinh ở trong thùng tắm, phát hiện hình như giọng nói của người đàn ông có thay đổi, thế nhưng lại đi giặt đồ lót cho cô, người đàn ông này thật sự rất chu đáo.
Cạch cạch cạch.
Từng tiếng bước chân liên tiếp truyền đến, rèm vải cũ bị kéo ra, một bóng dáng cao lớn rắn rỏi đột nhiên chui vào rồi đứng ở trước thùng tắm.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia dừng ở đỉnh đâu cô, giọng nói của người đàn ông như mang theo một tia lửa:
"Vợ ơi, xong chưa?"
"Một lúc nữa nước sẽ nguội mất."
Diệp Mạn Tinh đang ngâm ở trong nước, cô duỗi mũi chân trắng nõn ra chỉ vào hoa hồng đỏ tươi, giọng nói yêu kiều:
"Anh ba, có thể bỏ thêm chút hoa hồng cho em không?"
Hoa hồng có mùi thơm, mùi thơm này có thể an thần. Nam chính muốn đi ra ngoài như vậy đương nhiên là không được.
Chẳng phải ngày nào anh cũng muốn kiềm chế bản thân hay sao, cô càng muốn để anh nhìn xem làn da trắng nõn như ẩn như hiện giữa hoa hồng đỏ như m.á.u ở trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-318.html.]
Điều kỳ lạ là đêm nay nam chính rất phối hợp. Anh vườn bàn tay thon dài ra nắm lấy mấy bông hoa hồng bỏ vào thùng tắm, lúc chân cô vươn ra, một bàn tay nóng hổi như lửa trực tiếp túm lấy.
Ánh mắt hai người đều chấn động, nhưng ánh mắt của người đàn ông lại khôi phục trong chớp mắt, Diệp Mạn Tinh cảm thấy khi da thịt nóng hổi tiếp xúc, không gian của cô phản ứng rất lớn.
Chẳng lẽ đêm nay thật sự kích thích nam chính hơi quá tay ư? Có điều nam chính cũng không nắm bao lâu đã bỏ cái chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô vào trong nước.
"Anh ba, anh có thể chà lưng cho em không? Đằng sau em không chà đến."
Dừng một lát, cô còn bổ sung thêm một câu:
"Mệt quá buồn ngủ quá đi."
Cô tưởng rằng nam chính sẽ từ chối nhưng hôm nay lại khác, nam chính thật sự xoay người cầm lấy chiếc khăn mặt trong thùng tắm, bàn tay rộng lớn ấm áp kia vịn lấy vai cô rồi bắt đầu cẩn thận chà cho cô.
Cô cảm thấy khăn mặt kia xoa ở trên lưng mà như lửa cháy, trực tiếp khiến da thịt sau lưng bị thiêu đốt cả một khoảng.
Có điều cô cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cơ thể phụ nữ có thai này thật sự không chịu nổi giày vò.
Tống Văn Cảnh cầm khăn mặt tập trung chà trên tấm lưng trắng như sứ này, anh chỉ cảm thấy cô vợ nhỏ trước mắt thật giống như yêu tỉnh, chỉ với làn da trong nước và tiếng hít thở bên tai thôi đã như muốn đẩy anh vào bờ vực sắp sụp đổ.
DTV
Anh…
Thật sự sắp không nhịn được nữa.
Diệp Mạn Tinh được nam chính ôm vào trong phòng. Vừa đặt xuống giường, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đã dừng ở trên người cô, giọng nói của người đàn ông đã khàn không chịu nổi:
"Có thể không?"
Vành mắt anh đã đỏ cả lên, bên trong đôi mắt sâu thẳm kia đã giãy giụa đến mức chỉ còn một chút trong sáng nữa thôi. Chỉ cần không mù thì đều biết, anh cũng sắp điên rồi.
Cô nhìn cái thứ vô cùng kiêu ngạo kia, âm thầm nuốt nước miếng một cái, nói ám chỉ:
"Vậy thử nhịn một lát nữa xem có thể kiềm chế được không?"
"Không thể liều xông vào chỗ c.h.ế.t được."
Bên trong giọng nói dịu dàng kia lại chứa một tiếng nổ nóng hầm hập, Tống Văn Cảnh thừa nhận, bệnh cạnh anh chính là yêu tinh.
Anh bị cô ép điên rồi.
Cô quá đẹp, đẹp hơn bất kỳ ai, vẻ đẹp kia không có chỗ nào là không thu hút anh, cơ thể cô cũng không có chỗ nào là không hấp dẫn anh.