Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:28:47
Lượt xem: 92
Một mùi thơm sảng khoái cay nồng truyền đến, cả căn bếp tràn ngập hương thơm nồng nàn. Các chị dâu còn đang giúp hít hà mũi, vị giác dâng trào, vô thức nuốt mấy ngụm nước miếng.
“Tinh Tinh à, không ngờ là em xào rau giỏi thế, cái này cũng thơm ghê á."
Mạnh Cầm vừa vào phòng thì nhanh chóng đi giúp nhóm lửa, cô ấy ngửi thấy mùi thơm này, cũng không nhịn được đứng lên hít hà mùi thơm.
Vợ đoàn trưởng cùng Lưu Tư Tình đều đang rửa ốc, nghe vậy cũng hung hăng hít hít mũi:
"Ôi, thật đúng là thơm, nước miếng của tôi.”
Vợ đoàn trưởng họ Tô, tên là Tô Tiểu Mai, mọi người gọi cô là chị dâu Tô.
Tô Tiểu Mai trêu ghẹo, lại đứng lên xem, ôi, thịt lợn xé ớt xanh được chiên thơm quá, thực sự không muốn bỏ bớt nguyên liệu đi.
Cô ta lại nhìn thấy trong nồi, thật sự là hét lên một tiếng:
"Thịt, thật sự là thịt nạc, còn có hành gừng tỏi xì đâu nữa chứ. Má ơi, cái này đáng thế, trời ạ, một nồi này bao nhiêu tiền chứ.”
Mọi người không biết xì đâu bát giác hồi hương xào rau ăn ngon, rất ngon nhưng lại là thứ xa xỉ. Mọi người ăn cũng ăn không đủ no, đừng nói có thịt, nội có cháo loãng thôi thì cũng là mỹ vị rồi.
Nếu có thịt luộc với nước không đã ngon rồi, ai dám xào rau như vậy, còn xào thơm thế nữa chứ.
Tô Tiểu Mai sợ hãi, than trời nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ phó đoàn trưởng Tống này, đáy mắt đều là sự ngạc nhiên, ghen tị sâu sắc. Đây là còn chưa có con đấy nhé, có con rồi cũng không dám ăn như vậy.
Chị dâu Lưu sát vách vốn còn ở bên cạnh tiếp nhận d.a.o phay băm gà, nghe vậy vội vàng chạy tới xem, cô ta lập tức kêu to một tiếng “ôi chao":
DTV
“Ôi chao, Tiểu Diệp à, sao em lại mua thịt nạc thế. Thiệt thòi quá, mùi thơm của em rất thơm, đợi lát nữa nhiêu người như vậy em hoàn toàn không ăn được đâu.”
"Ở đâu có nhiều mỡ và dầu thế?"
Cô ta lắc đầu thở dài:
"Tiểu Diệp à, em hào phóng thì hào phóng, nhưng cũng lãng phí quá. Đàn ông trong nhà ai lại thích vợ lãng phí tiền như vậy chứ?"
Có điều cuối cùng là người ta mời khách ăn cơm, chị dâu Lưu cũng nhịn xuống, lại đi làm thịt gà.
Cô tra là một người điển hình của cuộc sống, chồng cô ta gửi một nửa số tiền lương hơn 88 đồng cho gia đình, mình còn nuôi hai ba đứa con, còn có thể có dư thừa, miễn cưỡng sống qua ngày.
Cô ta cảm thấy Diệp Mạn Tinh qua một thời gian ngắn sẽ bị chồng trách mắng, điều này sẽ khiến trái tim ấm áp của cô tan nát.
Diệp Mạn Tình dở khóc dở cười:
"Chị dâu, em cũng chỉ mời lần này, một năm nhiêu lắm cũng chỉ một hai lần, ăn không được bao nhiêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-346.html.]
Những người chị dâu này chỉ nói chuyện thôi nhưng cô có thể cảm nhận được một luồng lo lắng và vui mừng dâng trào từ họ.
Không có ý gì xấu cả.
“Cũng chỉ có em là nỡ thôi. Ôi chao, em còn một năm mấy lần nữa à."
Chị dâu Lưu ở bên cạnh gào khóc. Vợ đoàn trưởng lập tức cười. Lưu Tư Tình im lặng không lên tiếng ở bên lề. Đoàn trưởng Tống rất thương vợ.
Diệp Mạn Tình không biết gì, chắc chắn cô không thiếu tình yêu, có quá nhiều người thích cô. Cô nhanh chóng gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm nấu món thứ hai.
Vẫn là chị dâu Lưu thấy cô bỏ đâu vào trong nồi, mi tâm giật giật:
"Để chị làm, chị tới xào thịt gà cho em, là muốn nấu canh sao?"
Thấy chị dâu Lưu háo hức muốn thử, Diệp Mạn Tinh cười tránh ra một bên:
"Vâng, chị xào đi, gà kho tàu, hẳn là không thành vấn đề chứ chị?"
Chị dâu Lưu thực sự rất biết cách:
"Kho tàu thì lãng phí dầu quá."
Lãng phí dầu này đồng nghĩa với việc đào thịt ra, khiến toàn thân cô ta khó chịu.
Diệp Mạn Tinh vui vẻ ngồi sang một bên, nhường ghế, bảo chị dâu Lưu cứ dùng dầu:
"Chị dâu, chị cứ dùng đi, không sao cả. Chị nói thịt mỡ đều có, lát nữa chúng ta ăn lẩu, ăn cháo ốc."
“Wa, phong phú như vậy sao, lại còn, còn có thịt mỡ nữa? Mà đoàn trưởng Tống cũng không nói một câu nào sao?"
Chị dâu Lưu tặc lưỡi nửa ngày, ngạc nhiên trước sự hào phóng của người nhà này đến mức có thể nuốt được một quả trứng gà.
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười, nam chính sẽ nói cái gì chứ? Nhưng cũng chính lúc này cô mới nhận ra, thời đại này quả thực đang thiếu lương thực.
Chị dâu vào giúp đỡ nhiều, chỉ chốc lát sau đã rửa ốc, rửa rau rửa xong. Thậm chí ngay cả khoai tây khối, đậu hủ, cải trắng, củ cải, ngó sen cũng cắt xong.
Trong phòng vang lên tiếng xào rau, gà kho tàu của chị dâu Lưu cũng trở nên buồn bực.
Mọi người cảm thấy thơm ơi là thơm, đáy lòng thấy kỳ lạ, hình như có chút khác biệt với mùi thơm của ớt xanh và thịt lợn xé vừa rồi.Cũng kỳ lạ thật đấy.
Mấy chị dâu đáy lòng nghĩ như vậy, ngược lại thấy vợ đoàn trưởng bỗng nhiên lên tiếng:
“Mấy con ốc này làm không sạch sẽ có bùn đấy. Bình thường chúng ta xào riêng, nhưng khi nấu cháo có ngon không?"