Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 371

Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:45:22
Lượt xem: 76

Buổi sáng, dòng người trong cửa hàng Hữu Nghị vẫn rất đông đúc, bên trong cũng to hơn, hoành tráng hơn, nhiều hàng hóa và nhiều người mua hơn.

Đây là một cửa hàng với tòa lâu có bốn tầng. Họ muốn mua quần áo cho em bé, kể cả những sản phẩm điện tử cần thiết, phải lên tầng ba ở trên lâu mới có bán.

Lúc hai người đến tầng ba, thật sự thì Diệp Mạn Thanh cũng thấy hơi mệt, họ vừa mới hỏi nhân viên phục vụ để tìm đến khu vực chuyên bán vật dụng cho trẻ sơ sinh, thì hay thật, ở đó có rất nhiều người.

Vù vù vù, thi thoảng lại có âm thanh vang lên, người đàn ông lập tức nắm lấy tay cô: "Vợ à, đợi trước nhé."

DTV

Người nhiều, anh sợ họ sẽ va phải cô.

Diệp Mạnh Tinh cũng dừng bước, đánh mắt về phía quầy hàng, cô nhìn thấy vài đôi nam nữ mặc quần áo lao động màu xanh lam đang đứng trước quầy bán.

Có giọng nói cắt ngang của một người đàn ông trông không quá cao, nhưng vóc người rất vạm vỡ, mặt mũi bình thường: "Còn mua radio? Làm sính lễ nữa á?"

"Chiêu Đệ, radio quá đắt, chúng ta sống phung phí nhiều như vậy làm gì?"

Người đàn ông đó thật sự cảm thấy nó không cần thiết, giọng nói đó cực kỳ lớn, cũng không dịu dàng đáng tin gì cả.

Diệp Mạn Tinh dời tâm mắt sang người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông mặc quần áo lao động, đó là một cô vợ trẻ khá mảnh khảnh, hoặc là nói cô ấy quá mức ốm yếu.

Cô nhìn sang cái bụng nhô cao của cô ấy, có vẻ cũng không nhỏ hơn cô bao nhiêu.

Vừa trông thấy, Diệp Mạn Tỉnh đã đoán ra. Có lẽ hai người họ đã kết hôn rồi, nhưng sính lễ không đủ nên người vợ bảo chồng mua radio bổ sung sính lễ. Lúc nà, sắc mặt của người đàn ông đó không quá tốt, giọng nói cũng không dễ chịu: "Cô lấy tôi để sống, cái radio này chẳng thực dụng tí nào, mua về chỉ đỗi lãng phí tiền."

Chắc cô vợ tên Chiêu Đệ cũng biết mình không nói nổi, nên cô ấy im lặng một lát, rồi lại chỉ vào chỗ quần áo em bé trên quầy hàng, có lẽ cô ấy cũng muốn mua cho em bé mới sinh mặc. Người phụ nữ đó hỏi: "Đồng chí, quần áo cho trẻ sơ sinh bán thế nào?"

"Tôi muốn mua quần áo chất lượng tốt một chút." Dừng lại một lát, người phụ nữ đó nói. Có lẽ nhân viên phục vụ cũng giật mình, lúc này mới tỉnh táo lại: "À đồng chí, cô mua khăn quấn em bé bằng bông nguyên chất hay sao? Đồ bằng bông rất thoải mái, cần mười lăm tệ một cái."

Nhân viên phục vụ: "Còn có loại may chung với lụa và loại may bằng vải len Cashmere, đây là những loại vừa người nhất. Khăn có pha lụa thì hai mươi lăm tệ một cái, bằng len Cashmere thì ba mươi lăm tệ một cái,..."

Lời này vừa được nói ra, người đàn ông mặc quần áo lao động suýt thì nhảy dựng lên: "Đắt vậy à. Cô thì chẳng kiếm được tiền mà vẫn muốn mua đồ đắt như vậy à? Điều kiện của chúng ta thế nào cô không biết sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-371.html.]

Người phụ nữ mang thai bị mắng đến nỗi gần như muốn khóc, giọng nói cũng nhỏ đi nhiều, cô ấy nói rất khẽ: "Nhưng đồ cho con mặt bên trong, nếu không mua đồ tốt thì sao con có quần áo tốt mà mặc?"

Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh lam mất bình tĩnh, giọng nói có vẻ bực bội: "Con à, bây giờ còn chưa biết là nam hay nữ, đợi cô sinh xong rồi nói sau.”

Chậc, trọng nam khinh nữ thể hiện rõ mồn một không hề che giấu.

Diệp Mạn Tình cảm thấy người đàn ông này có vẻ ngứa đòn, lòng bàn tay cô hơi ngứa, ra là nam chính nắm tay cô.

Đúng vào lúc này, lại có một tiếng mắng vang lên. Giọng nói đó còn to hơn cả giọng nói của người đàn ông mặc quần áo lao động, nhưng âm thanh đó lại hơi chói, có thể nhận ra đó là một cô gái.

Cô gái đó mắng: "Anh mù à, cô ấy muốn mua quần áo tốt cho con không được hay sao?"

Tiếp đó lại có một giọng nói khuyên bảo vô cùng dịu dàng: "Vợ ơi, chuyện của người khác, chúng ta đừng quan tâm nhiều."

Diệp Mạn Tinh nhìn theo qua đó, đây là... Cô mở to đôi mắt hạnh.

Đồng chí nam đang nói chuyện, thật sự rất... Thật sự rất bảnh bao, có khí chất của người có học, vô cùng vô cùng đẹp trai.

Diệp Mạn Tinh nhìn tận mấy lân, sau đó lại nhìn sang cô gái vừa mới mắng người, không phải nữ chính trọng sinh Trần Kiều Kiều thì là ai?

"Đẹp lắm hả?"

Một giọng nói lạnh lùng có chút ghen tuông khó thể nhận ra, Diệp Mạn Tinh phát hiện có một bóng dáng vô cùng cao lớn đứng chắn trước người mình, bàn tay to đang cầm tay cô ngày càng siết chặt.

Giọng điệu đó.

Diệp Mạnh Tình nghiêm túc nhìn nam chính và thanh niên trí thức kia, cô nói thêm: "Anh cũng rất đẹp, chẳng phải bọn anh là một mẫu người sao.

Thanh niên trí thức được miêu tả trong nguyên tác là rất bảnh bao, cô thật sự không thể nào bảo anh ta xấu. Nhưng so sánh với nam chính, họ là hai cực khác nhau.

Nam chính có vẻ ngoài vô cùng sắc bén và vạm vỡ, xương cằm như một thanh kiếm, trong tiểu thuyết anh được miêu tả là tóc tai gọn gàng, mũi cao và thẳng, môi mỏng, hốc mắt sâu, có một đôi mắt đào hoa đa tình.

Loading...