Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 384
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:46:49
Lượt xem: 89
“Quần áo và chăn mẹ đã chuẩn bị cho các con rồi, nhưng còn giường cho con, mấy đứa đã chuẩn bị chưa?"
Tống Văn Cảnh chợt ngẩn ra, anh thật sự không biết phải chuẩn bị giường cho con. Vì nghĩ đứa trẻ quá nhỏ nên ngay từ đâu anh đâu có định để nó ngủ một mình một giường.
Mẹ Tống vừa cằn nhằn con trai mình, vừa nói: “Một đứa trẻ thì có thể để ngủ trên giường của các con, nhưng đây lại là song sinh, chúng nằm trên giường con được không?”
“Đương nhiên là sau này nếu con không muốn thân mật với vợ mình thì..."
Tống Văn Cảnh lập tức hiểu ra, dù có bị mẹ ruột ghét bỏ anh cũng không quan tâm, dù sao mẹ thường xuyên đánh đòn anh, mấy câu mắng mỏ này cũng chẳng là gì.
Con có thể được đưa ra ngoài ngủ một mình, nhưng vợ phải ôm thì mới ngủ được.
Nếu để Diệp Mạn Tình nghe được, chắc chắn cô sẽ đánh cho anh một trận.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Văn Cảnh nhanh chóng vẽ lại bức tranh chiếc cũi mà mẹ anh nhắc đến, sau đó đục đẽo cả buổi tối làm một chiếc cũi cho con mình.
Trên tầng hai, Diệp Mạn Tinh bảo mọi người nghe hết băng, sau đó bật đài lên và điều chỉnh sang kênh có thể nghe được tiếng Anh để mọi người củng cố lại.
Sau đó khuyến khích các giáo viên tích cực luyện nói tiếng Anh.
“Được rồi, mọi người đều biểu hiện rất tốt. Hôm nay học tới đây thôi, về nhà mọi người phải luyện nói nhiều hơn. Chỉ có ép mình nói nhiều hơn thì kỹ năng nói của mọi người mới khá lên được.”
Dư Điềm, người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội nghiêm trọng nói: “Cô Diệp, cô Diệp, cuối tuần tôi có thể mượn băng của cô để nghe không?" Chỉ mới nói mấy lời này mà trên trán cô ấy đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, sáu bảy giáo viên ngồi học cùng nhau, nhưng cô ấy lại ngồi cách mọi người mấy bàn liền, trông khá là khôi hài.
Diệp Mạn Tinh mỉm cười, gật đầu: “Được chứ, các cô có thể mượn băng ghi âm về nghe." “Máy ghi âm đặt ở văn phòng nhà trẻ, các cô đến chỗ tôi lấy chìa khóa là được.”
Để tạo điều kiện học tập tốt cho các em học sinh, cô đã tự bỏ tiền mua hai chiếc đài, máy ghi âm, băng đĩa... Sau khi nhà trường phát hiện, họ đã trợ cấp cho cô tiền của một chiếc máy ghi âm và một đài cát sét, nhưng chủ yếu vẫn là tiền cô bỏ ra.
Sự hào phóng của Diệp Mạn Tinh được một số chị vợ khen ngợi. Một trong số các chị vợ nhìn vào bụng cô, đột nhiên nói: “Cô Diệp, bụng cô to quá, có cần chuẩn bị quần
áo cho đứa bé không? Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Diệp Mạn Tinh ngồi ở trên sô pha, cười nói: “Tôi đã mua một ít rồi." Mạnh Câm hỏi: “Đã có cũi chưa? Tinh Tỉnh, cô đang mang thai đôi, tốt nhất là chuẩn bị cũi đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-384.html.]
Diệp Mạn Tinh nghe vậy thì cảm thấy khá kỳ lạ: "...?"
“Cân cũi sao? Chúng tôi chưa nghĩ tới cái đó nên chưa chuẩn bị."
Diệp Mạn Tinh thật sự không biết chuyện này, nam chính dường như cũng không biết, cho nên…
Họ đều là những người từng sinh con, nên nói đến chuyện này không khí rất sôi nổi, các chị vợ thi nhau giới thiệu cho cô loại giường nào thoải mái.
Một chị nói: “Nếu trung đoàn trưởng Tống làm cũi thì tốt quá, nhưng trung đoàn trưởng Tống lúc nào cũng bận, chắc không có thời gian làm, cô phải tự mình lo liệu thôi.”
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Là loại giường nào vậy?”
Chị vợ nói: “Cô đang mang thai đôi, phải làm hai chiếc cũi nhỏ, là loại giường nhỏ vây bốn xung quanh, có thể treo vài chiếc chuông gió, dải vải màu, hoặc đồ chơi lắc ở đâu giường.”
“Bọn song sinh tâm linh tương thông lắm, nếu không làm vậy, một đứa khóc là cả hai đều sẽ khóc, đến lúc đó chắc đầu cô sẽ nổ tung mất."
Mạnh Câm cũng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng sĩ quan bọn họ bận như vậy, trung đoàn trưởng Tổng có thời gian làm không?"
Nói đến đây, Diệp Mạn Tình cảm thấy nam chính có thể làm được.
Còn mấy chị vợ khác đều im lặng, cho là không thể.
Không ngờ, khi cuộc trò chuyện giữa mấy người đã nhỏ đi đôi chút, một giọng nói quen thuộc từ dưới sân vang lên: “Vợ ơi, em dạy xong chưa? Xuống xem xem có thích chiếc cũi này không?"
Lời vừa dứt, trong phòng chợt yên tĩnh hẳn đi, mấy chị vợ vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, người đang cặm cụi làm cũi trong sân, không phải là trung đoàn trưởng Tống đẹp trai chân dài đó sao?
Căn phòng vô cùng im lặng, sau đó chợt vang lên tiếng bàn luận xôn xao.
DTV
Các chị vợ hoàn toàn c.h.ế.t lặng: “Cô Diệp, tôi ghen tị với cô quá đi, trung đoàn trưởng Tống thực sự rất quan tâm đến cô.”
Chị vợ số một nói: “Một sĩ quan như trung đoàn trưởng Tống, đi công tác quanh năm, trở về thì mệt mỏi, còn ai chịu đi làm việc nhà chứ? Vậy mà anh ấy lại làm hết cho cô, đúng là hiếm có khó tìm."
Chị vợ số hai tiếp lời: “Người ta nói trung đoàn trưởng Tống yêu thương vợ, quả là không sai tí nào.”
Diệp Mạn Tinh có phần bất lực, cười bổ sung: “Bồn tắm, bàn ăn trong nhà cũng là anh ấy làm, giờ cũi của con, anh ấy là cha thì làm cũng phải thôi.”