Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:18:46
Lượt xem: 43
Nhưng đương nhiên là cô sẽ không vào cơ quan chính phủ mà sẽ đi thi đại học, đặc biệt là những kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên sau khi việc tuyển sinh đại học vừa được nhà nước mở lại, những người tham gia sẽ là những nhân tài hàng đầu trong các ngành nghề khác nhau trong tương lai.
Ngay cả một sinh viên đại học có trình độ đại học bình thường cũng có thể được bổ nhiệm vào vòng đảng ủy.
Cứ thử nghĩ đến cha chồng cô mà xem, ông ấy là một quân nhân, từ cán bộ xã làm đến chức phó chủ tịch thị trấn, muốn trở thành ủy viên huyện ủy còn một khoảng rất xa, nhưng hãy nhìn xem, ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Họ là những cán bộ cơ sở chân chính.
Nguồn nhân lực này đáng để cô đi thi. Lúc không gian chưa mở ra cô còn sợ, nhưng bây giờ thời gian trong không gian chậm hơn bên ngoài gấp mười lân, cô có thể dùng chiến thuật cày đê.
Nhưng cô lại không giỏi làm bài thi đại học kiểu này lắm.
Sở dĩ sinh viên đại học có giá trị như vậy là vì đề thi rất khó, chưa kể đến cô lại một tiểu hoa đào tinh?
Cô có nên tìm giáo viên dạy bổ túc trước không nhỉ?
Diệp Mạn Tình nghĩ tới cảnh tượng đó, cảm thấy rất thú vị, ngẩng đầu liếc nhìn mẹ Diệp, trong giọng nói vừa yêu kiều mang theo chút ngọt ngào: “Mẹ, con sẽ đi thi tốt nghiệp cấp ba."
Cô vừa nói xong, hai mắt mẹ Diệp đã đỏ lên, nói chung là rất kích động, dáng vẻ giống hệt như khi ép cô sắp xếp công việc cho anh hai vậy.
Cô thực sự không hiểu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mẹ nguyên chủ đến từ đâu nữa.
"Oa, oa, oa."
Tiếng cặp song sinh vang lên, phá vỡ tình cảnh trong phòng, Diệp Mạn Tinh bèn xin phép đưa chúng đi b.ú sữa.
Không ngờ, vừa đi ra đã có một đám người đứng chờ trước cửa. Đừng nói là Diệp Mạn Tinh, ngay cả Thẩm Tú Lệ cũng ngạc nhiên: “Sao, sao lại có nhiều người như vậy?” Mọi người đều thích nghe lỏm đến thế sao?
Thẩm Tú Lệ nhanh chóng ôm lấy cháu gái, đi ra ngoài cùng với em chồng, cô ấy cảm thấy không khí trong phòng này vô cùng kỳ quái. Nhìn mắt cô gái ở cửa, hình như là vừa khóc thì phải?
Người có đôi mắt kì lạ đó đương nhiên là Trần Kiêu Kiều. Trần Kiều Kiều thật sự đang khóc, mỗi lời anh ba Tống nói lúc nãy đều đau như kim đ.â.m vào tim cô ta.
Tại sao lúc trước cô lại có mắt như mù cơ chứ? Nếu gả cho thanh mai trúc mã là anh ba Tống, thì bây giờ cô ta chắc chắn sẽ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cô ta không thể nào ngờ được rằng người vốn hung dữ và gai góc lại có thể dịu dàng đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-457.html.]
Khi anh thực sự dành tất cả tình yêu và sự bảo vệ của mình cho một người, cô ta ghen tỵ đến mức đau đớn, nếu cô ta cũng cưới anh thì liệu có đi đến bước đường này không?
Cho dù sau này anh không được giữ chức vụ cao, cô ta cũng sẵn sàng cưới một người tốt như vậy.
Trần Kiều Kiều chìm đắm trong sự ghen ghét và đố kỵ: "...?"
“Kiều Kiều."
Mẹ Trân nhanh chóng đến kéo con gái đi, lúc này mới đưa Trần Kiều Kiều thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ta ngước mắt nhìn Diệp Mạn Tinh đang được anh ba Tống đỡ vào trong, mắt cô ta đỏ hoe vì ghen tị.
Trần Kiều Kiều thầm nghĩ: “Cô ta chẳng những được anh ấy chăm sóc, lại còn được anh ấy mang về cho vô số những công danh."
“Mẹ chồng cô ta rõ ràng đã được thăng chức vào hội phụ nữ xã, nhưng lại tôn trọng cô ta như vậy, đúng là
có người sinh ra là để khiến người khác ghen tỵ mà.”
Diệp Mạn Tinh và những người khác bước ra khỏi cửa, chợt nhìn thấy thím hai Tống và Lý Tuệ Tuệ.
DTV
Sắc mặt của hai người khá kỳ lạ, thím hai Tống cứ chốc chốc lại nhìn cô một cái, cuối cùng đưa cháu gái đi về gian phòng phía tây.
Trên đường đi, thím hai Tống hỏi cháu gái: “Cháu có thấy không? Mặc dù cách của chúng ta lúc đâu không thành công, nhưng những lúc thế này, Văn Cảnh mới là người đáng tin cậy.”
Thím hai Tống: “Một người đàn ông tốt thì phải có trách nhiệm làm cho cháu được thoải mái, khiến cháu cảm thấy an toàn, biết tôn trọng cháu, thậm chí là bao che cho cháu, còn cho cháu tiền để tiêu."
“Người yêu cháu chỉ sợ cho cháu không đủ, chỉ có người lừa cháu mới cho rằng cháu làm quá ít, rằng cháu chưa đủ tốt.”
Thím hai Tống thực sự rất yêu quý cô cháu gái này, vào thời điểm mấu chốt này, nếu cháu gái của bà ta hiểu ra, cô ta sẽ thích một người mà chính mình không có cách nào có được.
Còn nếu cứ tiếp tục mù quáng, cô ta sẽ đ.â.m đầu vào một người mình thậm chí còn không biết rõ.
Thím hai Tống thực sự rất lo lắng, khi đến gần cửa phòng phía Tây, bà nhận thấy cháu gái mình cúi đầu không nói gì, trong lòng càng lo lắng.
Bà ta bèn nói tiếp: “Tuệ Tuệ, trong khi đang hẹn hò, nếu một người đàn ông bảo cháu cho mình tiền thì đó là một tên lừa đảo hoặc là một thằng vô tích sự, cuối cùng cũng chẳng đâu vào với đâu.”