Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 472
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:10
Lượt xem: 54
Nói đến đây anh ta lại dừng một chút mới nói: “Chỉ là, trước mắt còn cần phải suy nghĩ lại cách sử dụng thế nào."
Nhắc đến bà chủ, hiện giờ vẫn đang điều dưỡng ở viện, đã tuyên bố muốn từ bỏ rồi, anh ta không ngờ vào lúc này lại xuất hiện chuyện thần kỳ như vậy.
“Cậu cả.”
Anh ta nói tới đây còn sợ cậu cả không vui, thận trọng nhìn lướt qua trà hoa mà cậu cả đang cầm, con ngươi vẫn luôn lạnh nhạt vậy mà lại đang chuyên chú nhìn vào trà hoa trong ly, lòng anh ta vô cùng bất ngờ.
Rốt cuộc là cậu cả đã tìm được bảo bối ở đâu, anh ta nghe vệ sĩ Thẩm Hoa nói là từ một cô gái, thật sự là một cô gái sao?
Anh ta nghe thấy giọng nói lạnh băng của cậu cả vang lên: “Ừm, quả đào thì sao?"
Trợ lý trưởng lại càng kích động: “Nói đến quả đào, loại đào này, ngoài trước tác dụng trước đó là dưỡng nhan bồi bổ sức khoẻ thì còn có tác dụng tốt hơn là kéo dài tuổi thọ, thậm chí có thể gia tăng khí huyết, tôi tôi tôi, tôi cũng không biết vì sao lại có tác dụng này, nhưng mà nhân viên kiểm tra ở đó đã hỏi có thể bán hay không?"
Thật ra anh ta cũng rất muốn, nhưng không biết mua thế nào, mua ở đâu?
Dù cho có g.i.ế.c anh ta thì cũng biết trái trên bình thường trên thị trường tuyệt đối không đạt được hiệu quả như vậy.
“Cậu cả, chúng ta bán loại này sao?” Trợ lý trưởng hỏi.
Bàn tay nắm chặt ly trà hoa của Tân Lâm thả lỏng, bấy giờ mới lạnh lùng nói: “Không bán, loại này chỉ buôn lậu thôi."
“Buôn lậu chính là bán mà."
Trợ lý trưởng kích động đến phát điên, sau đó lại nghĩ đến thân phận của mình, vội vàng áp chế lại, hỏi: “Cậu cả, loại trái cây này có số lượng nhiều không? Bao nhiêu đây không đủ sao? Tôi có thể đoán được rằng chỉ cần ra mắt thôi sẽ được săn lùng rất nhiều.”
Dừng một chút, trợ lý trưởng hơi thận trọng hỏi: “Cậu cả, tôi cảm thấy loại trái cây này tốt cho trẻ nhỏ, tôi thấy nó giúp tập trung hơn, tôi có thể mua một quả không?" Tân Lâm thờ ơ nhìn lướt qua, trợ lý trưởng còn chưa nói xong đã nuốt lại lời nói.
Nói ra cũng khéo thật, ngày đó cậu cả bảo anh ta cẩm trái cây đi kiểm tra đo lường, để lại một quả cho anh ta, trẻ con nhà anh ta nếm thử một miếng cảm thấy hiệu quả rất tốt. Tân Lâm không để anh ta giải thích, chỉ nói: “Không bán riêng."
“Đưa đi đi đấu giá, giá khởi điểm là ba mươi vạn, không nhất thiết phải quá cao." Nếu Diệp Mạn Tinh có ở đây thì nhất định sẽ nói mặc dù Tân Lâm là người lạnh nhạt nhưng cũng là một tên gian thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-472.html.]
Cô bán giá ba vạn một hộp, bên này lại giơ tay tăng một phát gấp mười lân. Lại còn là giá khởi điểm, có thể tưởng tượng ra kết quả về sau đáng sợ cỡ nào.
Lúc này trợ lý trưởng thầm nhảy dựng trong lòng, run giọng hỏi: “Vậy muốn mời ai tham gia?"
DTV
Mặc dù giọng của Tân Lâm không có cảm xúc như băng tuyết, nhưng vẫn mang theo hương vị của lá trà mao tiêm trên núi tuyết, có hương vị lạnh lẽo nồng đậm của núi tuyết.
Anh ta nói: “Cậu đi làm tấm thẻ hội viên, thẻ hội viên sơ cấp, thẻ hội viên vip cao cấp, thẻ hội viên cấp cao. Chỉ ai có thẻ hội viên cấp cao mới có thể đấu giá quả đào, tạm thời đào không bán cho người ngoài, chỉ là một khái niệm thôi.”
Vừa nghe đến hệ thống hội viên, trợ lý trưởng tin chắc trong lòng, vội hỏi: “Cậu cả, loại hội viên này phải xét thế nào?"
Tân Lâm hờ hững nói: “Người có tài sản ròng trăm triệu thì thuộc hạng vip cấp cao đi. Người bình thường có tài sản ròng một ngàn vạn trở lên.”
Trợ lý trưởng vâng một tiếng, nhanh chóng thuần thục lập kế hoạch phương án hội viên cho cậu cả, sau lại hỏi một câu: “Cậu cả, chúng ta mở thẻ hội viên với danh nghĩa của nhà họ Tân hay là câu lạc bộ?”
Tân Lâm siết chặt ngón tay một lúc lâu sau mới nói: “Lấy danh nghĩa cá nhân của tôi tạo hệ thống hội viên câu lạc bộ đi, sau khi đấu giá xong thì vào phòng riêng, cậu đi xử lý các loại tài liệu đi.”
Lời nói này có ý là cửa hàng trái cây cao cấp sắp mở rồi.
“Đúng rồi, cậu đi soạn một cái hợp đồng đi, tạm thời đừng công khai, phân chia cổ phần đi.” Tân Lâm nói.
“Cậu cả, chia thế nào?"
“Năm năm đi."
“Cái gì?”
Trợ lý trưởng vô cùng khiếp sợ, rốt cuộc đó là người nào mà khiến cậu chủ nâng đỡ cô như vậy?
Từ thành phố Vân đến thành phố Thâm Quyến phải mất hai ngày mới đến nơi, sau khi xuống xe lửa đến thành phố Thâm Quyến thì đã gần chạng vạng. Sau khi ăn cơm chiều, Triệu Chiêu Hoa ám chỉ bảo cô gọi điện thoại cho nam chính.
Cô đưa cặp song sinh ra ngoài, lúc rời đi cô rất ngạc nhiên với lực ôm của nam chính.
Thời khắc đó, mong muốn chiếm hữu và kiểm soát của nam chính mơ hồ lộ ra, Diệp Mạn Tinh không định đắc tội với vận may ngược ngạo của nam chính.