Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 493

Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:21:52
Lượt xem: 48

Diệp Mạn Tinh không nhúc nhích được, đạp anh một cái: "Anh ba."

Một tiếng đau này đã làm cho nam chính hoàn hồn lại rồi, một tay cầm chân cô đặt ở trên đùi, sau đó buông cô ra.

Ngôi nhà rất yên tĩnh.

Diệp Mạn Tình nói: "Anh ba, tạm thời em không có ý định ly hôn, bọn họ dù tốt đến đâu, em cũng có một điểm bọn họ nịnh bợ không thể so được đâu."

"Cái gì?" Tống Văn Cảnh hỏi.

Diệp Mạn Tinh nói: "Em không thích đàn ông có nhiều vợ. "Sau đó cô nghe được một tiếng cười, thật sự là một nụ cười rất thoải mái phát ra từ trong lồng ngực.

Diệp Mạn Tinh bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, em đã có con của anh ba rồi."

Và cả không gian.

Điểm này cô không nói.

Sau đó người ôm cô hoàn toàn buông cô ra, hôn lên cổ và chóp tai cô, tiếng cười chấn động trong lồng n.g.ự.c rõ ràng hơn một chút.

"Còn gì nữa không?" Nam chính rõ ràng vui vẻ.

Diệp Mạn Tinh gật đầu: "Còn nữa, rất nhiều người không so được.”

"Cái gì?" "Còn có mẹ chồng, mẹ ruột của anh còn đối xử tốt với em hơn so với rất nhiều người mẹ khác."

Tống Văn Cảnh cũng không nghĩ tới, tình cảm của mẹ ruột anh còn có tác dụng lớn hơn người chồng này.

Anh ôm chặt cô, thì thầm: "Vợ ơi, anh sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho em." "Vì em mà thăng chức, cho em sống một cuộc sống tốt đẹp hơn." "Vậy anh còn dùng nhiều sức như vậy." Cô hờn dỗi mắng anh một câu.

Cô vừa nói lời này, người đàn ông dừng một chút, ôm chặt sau lưng cô: "Vợ, anh thật sự rất nhớ em, lân sau anh sẽ nhẹ một chút."

Diệp Mạn Tinh đạp anh một cái.

Lần này người đàn ông thật sự cầm lấy bàn chân mềm mại của cô, phát hiện chân lạnh, ôm cô dậy rồi đắp chăn cho cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "Em ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ lau cho em."

Nói xong, người đàn ông đứng dậy.

DTV

Thật ra lúc này đã nửa đêm, Diệp Mạn Tinh mệt mỏi thật nên ngủ thiếp đi. Tống Văn Cảnh tự mình đun nước ấm, tự mình lau sạch sẽ người cô, cuối cùng sau khi xuống lâu lại dùng nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống.

Nước suối vô cùng lạnh lẽo, làm cho dòng m.á.u nóng hổi của anh đân dân trở về.

Khi nằm xuống giường lân nữa, nghe tiếng hít thở của vợ, anh nghiêng người nhìn cô, sau đó đứng dậy chống cánh tay lên nhìn cô.

Tống Văn Cảnh có thể nhìn đêm, cho dù là màn đêm đen kịt, anh cũng có thể nhìn thấy đôi môi xinh đẹp, chiếc mũi mượt mà của cô.

"Vo."

Thật ra anh đã mấy ngày không ngủ, về đến nhà ngửi thấy mùi hương trên người vợ, thoáng chốc cảm thấy bình yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-493.html.]

Anh bỗng nhiên xoay người đứng dậy, cánh tay chống lên giường, bỗng nhiên nâng mặt cô lên, thương xót hôn từ trên xuống dưới trái phải rồi mới nằm xuống.

Cuối cùng khi nằm xuống, anh lại vào bên trong hôn cặp song sinh, cuối cùng lân nữa ôm vợ vào trong lòng, nghe tiếng hít thở của vợ con bên tai, Tống Văn Cảnh chìm vào giấc ngủ.

"Khì khì."

"Ô."

Sáng hôm sau, Diệp Mạn Tinh ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác cánh tay nặng nề, trên cơ thể thỉnh thoảng có thứ gì đó đụng vào.

Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy hai cái bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại ở ngay khuỷu tay cô, đứa nào cũng muốn lật người lên.

Kết quả bàn chân trắng nõn đó lắc lư, thật vất vả mới có thể lật người lên.

Kết quả là, bụp.

'Oe' một tiếng khóc vang lên.

Diệp Mạn Tinh đưa tay gãi gãi chân, bỗng nhiên bật cười: "Đoàn Đoàn, sao con còn chưa lật người được."

Cô vui vẻ ôm Tiểu Đoàn tử lên, đặt ở trên giường, đưa một cái chuông qua, còn phải lục tìm chuông gió Cố Nguyên đã từng chuẩn bị cho đứa trẻ, để cho hai nhóc con tự mình chơi.

Kết quả lại là một trận khóc.

Tống Đoàn Đoàn bị chân Tống Bối Bối đè lên khóc.

Diệp Mạn Tinh: ...?

Tống Đoàn Đoàn là một cậu bé cũng không sợ xấu hổ, oa oa bắt đâu khóc, giọng của con nít khóc một chút còn đỡ, khóc mãi, Diệp Mạn Tinh vô cùng cạn lời.

"Ồ, ngoan."

Cô ôm em trai dỗ dành trong chốc lát, chẳng những không dỗ dành được mà ngược lại còn khóc dữ hơn.

Có lẽ cặp song sinh có cảm ứng, em trai khóc, chị gái cũng bắt đầu khóc.

Diệp Mạn Tinh không nói gì, chăm cặp song sinh này thật mệt tim, cô là hoa đào tinh, người lớn thì cô còn có thể tự nhiên kích thích người ta thích cô, ngoan ngoãn khéo léo.

Đây chỉ là một đứa bé nhỏ? Không get được!

"Tôi muốn tìm một người giữ trẻ!”

Diệp Mạn Tinh cảm thán lân nữa, quá mệt mỏi, bây giờ cô không hạn chế không hạn chế mà nhớ tới bản thể của cô, cô có thể dùng bản thể gỗ đào để tạo ra hơn mười bản thân.

Một người ôm chị gái, một người ôm em trai, một người giặt quần áo, một người làm việc nhà, để mấy người làm việc trong không gian rồi để thêm hai người xoa vai bóp chân cho cô.

Như thế cũng được.

Chỉ là... Thôi.

Diệp Mạn Tinh liếc mắt nhìn không gian một cái, cành đào còn lại kia, còn đang vất vả cày cấy, bởi vì cây đào không đủ, cho nên cơ thể mỏng manh kia như gió thổi qua cũng ngã.

Loading...