Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:06
Lượt xem: 62
"Anh ba? Không phải nói không nhận sao?"
Nam chủ không lên tiếng, chỉ trầm mặc rửa tay cho cô, sau đó mới nói với Tống Tiến đang vui vẻ:
"Cậu có lời gì, nói đi."
Tống Tiến lúc này đang trêu chọc cặp song sinh, nhìn thấy hai nhóc con kia rõ ràng là vô cùng vui mừng, bây giờ nhìn cái vết bớt này, cậu xác định không còn nghi ngờ gì, đây chính là con cái nhà họ Tống.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên trong ảnh, Tống Tiến cảm thấy đây có lẽ là anh họ cậu, khí thế kia quá mạnh. Thân hình cao lớn kia, quả thực là dáng người to vai rộng eo hẹp.
Cơ bắp cuồn cuộn đó, mặc quân trang vừa khít, thân hình đó, khí thế đó, ánh mắt lạnh lùng, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã giống như một thanh kiếm sắc bén c.h.é.m về phía cậu khiến cậu run rẩy.
Sĩ quan khí thế như vậy, không phải con nhà họ Tống bọn họ mới là lạ.
Khí thế như này, năm đó người dẫn quân đời mới của nhà họ Tống thủ đô - Tống Tấn Nguyên cũng có khí thế như vậy, đó là khí thế hàng thật giá thật có được từ chinh chiến sa trường.
Nhưng sĩ quan trẻ tuổi lưu lạc bên ngoài này, như thế nào cũng có khí thế như vậy hắn cũng không biết, nhưng không cản trở hắn tôn trọng tâm tư anh họ muốn ôm đùi.
"Anh, em vừa nói, em là con nhà họ Tống, hôm nay em tới là muốn nói chuyện này."
Kết quả, Tống Văn Cảnh gần như không có ý muốn nói gì.
Trong sân, Tống Văn Cảnh không nói gì.
Ngược lại vang lên giọng của cặp song sinh bị cha ruột chọc cho cười khanh khách.
Sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán của Tống Tiến:...?
Dường như sự việc không đúng lắm.
Lần này Tống Tiến giỏi xã giao đúng là gặp phải khắc tinh thật rồi, cậu dỗ dành cặp song sinh một hồi, hai nhóc con cực kỳ cao ngạo, cho thỏ trắng thì cầm, người lại không ôm.
Lúc này cha ruột đi qua, dỗ dành vài cái là vừa ôm vừa hôn. Tống Tiến muốn khóc. Quả nhiên là con ruột.
Tống Tiến cũng không nhụt chí, lúc này cậu nhìn vẻ đẹp của anh họ và chị dâu họ đẹp đến lóa mắt, cười nịnh nọt:
"Anh, em là Tống Tiến, thật sự là em họ của anh."
Tống Văn Cảnh đi qua ôm lấy cặp song sinh không ngừng nhớ lại, thuận thế ngồi xổm xuống gạt bùn đất trên khuôn mặt trắng nõn của hai nhóc con xuống, kiên nhẫn lau tay cho chúng nó.
Tâm mắt anh cũng không ở trên người Tống Tiến, chỉ nói:
"Tôi có em họ, có em ruột, tạm thời không định nhận thêm em họ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-502.html.]
DTV
Sắc mặt Tống Tiến thật vô cùng đặc sắc.Cậu vốn là người hòa đồng giỏi xã giao nhưng thật sự không biết nên tiếp lời này như thế nào.
Cậu cảm thấy cả nhà này, thật sự là cực kỳ khắc cậu, cậu ho nhẹ một tiếng, cậu đưa quà trong tay cho chị dâu trước, tốt xấu gì chị dâu này là em của đồng nghiệp cậu.
"Khụ khụ, chị dâu, đây là đồ ăn vặt em mua cho em bé, sữa bột là từ Thượng Hải, chất lượng an toàn có chứng nhận."
Lúc cậu nói chuyện, nhìn không ra là vừa rồi bị người ta từ chối mà là dùng vẻ mặt vui vẻ đưa đồ.
"Sao lại mang theo nhiều như vậy?"
Diệp Mạn Tinh cầm mấy cái ghế tới, tiện thể còn cầm chút hoa quả hạt dưa trên bàn đá.
Lúc này cô dở khóc dở cười nhận hai lon sữa mạch nha, hai lon sữa bột, một gói lớn kẹo sữa thỏ trắng lớn, còn có mấy hộp thịt bò khô Tống Tiến đưa tới.
Còn chưa nói trả lại, đã nói cậu mang theo nhiều như vậy, người ta lập tức làm bộ dáng tay ôm tim lập tức giở trò, khóe miệng giật giật.
Bỏ đi, đối phương muốn nhận người thân, nam chủ đã đưa người về rồi, cô cũng đành nhận, buổi tối làm cơm chiều phong phú một chút đi.
Trong trí nhớ của cô, ông nội ruột và người nhà họ Tống của nam chủ trong nguyên tác cũng không tệ lắm. Nếu không dựa vào tính tình chó má của nam chủ Long Ngạo Thiên trong nguyên tác mà có thể nhận người thân mới là gặp ma.
"Hai người ngồi nói chuyện, chị đi làm cơm tối."
"Cậu có lộc ăn rồi, tối nay ta vừa hay có mua giò heo."
Cô vừa dứt lời thì nghe Tống Văn Cảnh nói:
"Vợ, nấu thêm chút cơm, lát nữa anh sẽ phụ em."
Diệp Mạn Tinh cho rằng Cố nguyên sắp đến nên đáp một tiếng rồi đi nấu cơm.
Ngoài sân, chờ Diệp Mạn Tinh đi vào xong Tống Tiến mới thu lại vẻ cà lơ phất phơ trên mặt, thật sự đang phổ cập cho Tống Văn Cảnh về gia thế nhà họ Tống.
"Anh, em không biết vì sao anh không muốn nhận người thân, nhưng nhà họ Tống ở thủ đô thật sự rất lợi hại, có bối cảnh nhà họ Tống như vậy, rất có ích cho sự phát triển của con cháu."
"Thỏ trắng lớn, thỏ trắng lớn."
Giọng nói non nớt vang lên, Tống Văn Cảnh nhíu mày:
"Không thể ăn quá nhiều kẹo thỏ trắng."
Kẹo sữa thỏ trắng lớn ở thời đại này, rất đậm mùi sữa, nếu ngâm nước nóng sẽ có thể ngâm ra được nửa chén sữa, có thể thấy được cặp song sinh thích biết bao.
Tống Bối Bối tính tình thẳng thắn, ra sức nói muốn, Tống Văn Cảnh không bóc, cô bé oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sữa đó ngân ngận nước mắt trong suốt.