Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:15
Lượt xem: 55
“Mấy tuổi ạ?”
Cô không có ý kiến, dù sao trong nguyên tác cũng không nói quá nhiều về chuyện cặp song sinh được nuông chiều thành đại ma vương nhưng cuối cùng cũng bị nuôi dưỡng thành dáng vẻ kia.
Cây gậy ở trong nhà lúc này cũng được Diệp Mạn Tinh chuẩn bị rút xuống để đánh.
Thật ra dáng vẻ của cặp song sinh vô cùng xinh đẹp, chỉ với làn da trắng nõn mềm mại kia, nếu để làm làn da đó bị rách thì thật sự không có mấy người xuống tay được.
Nhưng cặp song sinh lại gặp phải khắc tinh, ai bảo mẹ ruột của chúng lại là một hoa đào tinh chứ, khi hoa đào tinh đạt đến bản thể thật sự, vẻ đẹp ấy sẽ hấp dẫn tới mức dù một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng đều toát ra sự quyến rũ.
Sự quyến rũ kia hấp dẫn đủ loại lứa tuổi, vì vậy chỉ có trẻ con không nỡ tổn thương cô chứ không có chuyện cô không nỡ xuống tay đánh cặp song sinh.
“Bắt đầu từ năm hai tuổi đi."
Tống Văn Cảm ôm vợ, cánh tay được vợ gối lên, anh nói kế hoạch của mình.
Diệp Mạn Tinh tặc lưỡi, quả nhiên là một nam chính thiên vị, con trai mới nhỏ như vậy đã phải bắt đầu tập luyện còn con gái lại được nuông chiều thật tốt.
Nhưng theo cô, hơn phân nửa Tống Bối Bối sẽ thích được huấn luyện hơn.
Nhưng cô vẫn đồng ý:
“Đều nghe anh ba ạ."
Nói xong, Diệp Mạn Tinh nhớ tới lôi kiếp của hai năm sau và chiến tranh nổ ra vào năm 1979, nam chính ra chiến trường lập được công lao hạng nhất, cuối cùng thì được nhà họ Tống đón về nhận thân.
Còn có nữ chính sẽ trọng sinh sau khi nguyên phối sinh cặp song sinh được ba năm, cuối cùng sẽ gả cho nam chính vì một chuyện đặc biệt xảy ra trong nguyên tác.
Bây giờ cô còn chưa c.h.ế.t nhưng cô nhận ra cốt truyện có chức năng tự động chữa trị, vậy có phải cô sẽ c.h.ế.t dưới lôi kiếp không?
Có nam chính ở đây, có lẽ việc đối mặt với lôi kiếp sẽ không khó. Nhưng cô lại không có cành đào để chế tạo con rối đỡ lôi kiếp.
DTV
Còn cả một phần hồn rời đi đã lâu vẫn không trở về kia, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy đau đầu. Ngoài ra, bản thể gỗ đào và hoa đồng hành không có ở đây, bản thể gỗ đào rời đi trong một thời gian dài thì cô sẽ dần dần ngủ nhiều hơn.
Loại buồn ngủ này chỉ ăn đào thì không có tác dụng gì, cô còn phải tìm được bản thể gỗ đào hoặc là dùng rất nhiều ngọc linh thạch để cung cấp năng lượng.
Nhưng mà đã nói, nếu cô không tìm được bản thể gỗ đào thì cô phải cần rất nhiều ngọc linh thạch, nói cách khác cô nhất định phải có rất nhiều tiền.
Nhớ tới cành đào, bàn tay trắng nõn của Diệp Mạn Tinh chọc vào cơ bắp rắn chắc của nam chính:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-508.html.]
“Anh ba, anh có biết một loại vật tổ có hình rồng không? Ờm, trong bộ đội có loại vật tổ nào như vậy không ạ?”
Bàn tay mềm mại kia khiến khí huyết của Tống Văn Cảnh lập tức dâng lên nhưng anh biết vợ đã rất mệt, vì vậy nhanh chóng giữ c.h.ặ.t t.a.y vợ lai, anh nghiêng người nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm xuất hiện sự nghiêm túc:
“Vợ à, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
“Em chỉ tùy tiện nhắc tới thôi, chỉ là em đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ, có lẽ là khoảng ba năm sau khi em sinh cặp song sinh, anh ba sẽ ở cùng với Trần Kiều Kiều.”
“Có lẽ lúc đó em còn sẽ bị sét đánh.”
Cô chỉ nhắc nhở mà thôi.Tống Văn Cảnh ôm chặt vợ, giọng nói như phát ra từ trong cổ họng:
“Vợ à, trong bộ đội tạm thời anh chưa từng nghe thấy có ai dùng vật tổ để làm huy chương. Còn về phần..."
Tống Văn Cảnh nghĩ đến cái gì đó mà anh đè ý nghĩ xuống rất nhanh.Anh chỉ nghiêm túc ôm chặt vợ hơn rồi nói:
“Nếu có loại vật tổ như thế, không phải ở trong quân đội thì có thể là ở một tổ chức bí ẩn nào đó, trên quốc tế có một vài tổ chức sát thủ đủ các loại hình.”
Thật ra trong đầu anh cũng có nghĩ đến một đơn vị, chính là bộ phận bí mật của nhà nước. Anh không nói, bộ đội đặc chủng trong quân đội có rất nhiều binh chủng, thật ra anh cũng không rõ ràng lắm.
Lúc đầu cấp trên chọn anh làm bộ đội đặc chủng nhưng lại bị anh từ chối với nguyên nhân là vì có bệnh tình vết
thương sau chiến tranh cản trở.
Thấy vợ nhìn mình, anh cúi đầu hôn lấy hôn để vợ, cuối cùng anh mới nó:
“Vợ đừng tự đi điều tra, không an toàn đâu.”
“Còn có người đàn ông của em mà."
Diệp Mạn Tinh kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia cùng với hàng mi dài mở to.
Tống Văn Cảnh không nhịn được lại ôm cô thân mật thêm một lần, cuối cùng chờ đến khi vợ mệt mỏi đến mất ngủ luôn, anh tự mình tắm rửa cho vợ.
Trong màn đêm, trước khi ngủ, anh ôm vợ rồi thương tiếc hôn lên trán cô một cái:
“Vợ à, sự lo lắng của em sẽ không xảy ra đâu.”
Ít nhất là anh sẽ không để nó xảy ra.
Ngày hôm sau, anh hai Diệp và Tống Tiến trở về tiếp tục đi làm.