Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 519

Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:33
Lượt xem: 54

Diệp Mạn Tình nhìn mọi người trong phòng đều mờ mịt, cô đẩy nam chính:

“Anh ba, anh chưa từng nói đâu đó."

Thấy cha mẹ đều nhìn mình, Tống Văn Cảnh vô cùng bình tĩnh, sau đó anh nói với mẹ:

“Mẹ, mẹ cứ cất trước đi."

“Cha, cha gọi ông bà nội, còn có...”

Dừng một chút, rốt cuộc Tống Văn Cảnh cũng đè lại lời muốn gọi chú hai chú ba.

“Con biết Tống Tiến này là ai, có lẽ cậu ta có liên quan với thân thế của cha."

Anh bỏ quả b.o.m này lại rồi đi rửa tay mà lại người ở đó đều choáng váng.

Ngay cả cha Tống cũng sửng sốt hỏi:

“Có liên quan đến thân thế của cha?"

Tống Văn Cảnh dừng bước lại, anh gật đầu:

“Nếu con đoán không sai, nhà họ Tống ở thủ đô có một ông thủ trưởng.”

Lời vừa nói ra bỗng trở thành một tiếng nổ vang trời khiến tất cả mọi người lại choáng váng.

Thím hai Tống bỗng che miệng hét lên một tiếng:

“Thủ, thủ trưởng?"

Bà ta vừa dứt lời đã bị chú hai nhéo một cái:

“Bà nói ít thôi.”

Không thấy cha mẹ ông ta bỗng lập tức ngẩn cả người, những năm nay, cha mẹ ruột của mình đã coi anh cả thành con ruột mà yêu thương. Nếu trong nhà có cơ hội gì đó, mấy người huynh đệ đều có cơ hội tham gia nhưng bọn họ không thể có thiên phú như đại ca.

Sự khiếp sợ đi qua, sau đó thím hai Tống lại đau lòng, nếu chuyện này là thật, vậy chẳng phải nói lúc trước cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta không thành công gả cho cháu trai là thiệt thòi lớn sao?

Một người chỉ là cháu trai của đoàn trưởng, nếu mất đi cũng chỉ đau lòng một chút. Nhưng nếu cha mẹ ruột của bác cả thật sự là thủ trưởng thì sao? Là thủ trưởng đó, thím hai Tống chỉ cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn, bà ta tức muốn khóc.

Tiếp theo, bà ta lại càng hận tiểu yêu tinh Diệp Mạn Tinh kia, lúc trước nếu không phải cô phát sinh quan hệ với cháu trai, vậy bây giờ người có họ hàng với thủ trưởng chẳng phải là cháu gái của bà ta sao?

Thím hai Tống đau lòng, trước mắt không ai có thể hiểu được bà ta.

Bởi vì những người chủ chốt đều đã chuyển tới phòng của ông cụ để bàn chuyện.

Trên mặt bà cụ Tống không có gì bất thường nhưng vẫn nhìn ra bà ấy có chút luyến tiếc, trái tim mơ hồ đau đớn, hốc mắt đỏ lên.

Mẹ Tống vội vàng tới đỡ bà ấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-519.html.]

“Mẹ."

Bà cụ Tống xua tay rồi đỡ tay con dâu ngồi xuống, phải mất một lúc sau bà ấy mới có thể bình tĩnh lại.

Anh hai Diệp cũng không ngờ mọi người nhà họ Tống còn không biết nên vừa nhìn cảnh tượng này, anh ấy có chút c.h.ế.t lặng.

Diệp Mạn Tinh giao con cho anh ấy rồi bất đắc dĩ nói:

“anh, trước khi anh đến tặng đồ thì cũng nên tới hỏi một câu trước chứ.”

DTV

Thấy anh ấy cũng trợn mắt há mồm, chỉ vào cặp song sinh đang ôm chân cô rồi nói:

“anh, lát nữa anh dẫn Bối Bối và Đoàn Đoàn đi chơi, em đoán lát nữa ông nội bọn chúng sẽ gọi em.”

Quả nhiên khi cô vừa dứt lời, trong phòng đã truyền tới tiếng của mẹ chồng gọi mình:

“Tinh Tinh, con để thím hai con nấu cơm đi, còn con vào nghe chuyện.”

Nói xong lại nghe thấy bà ấy nói với em chồng:

“Văn Lâm, con đi gọi chú hai, chú ba tới đi."

Trong phòng, ông cụ Tống là người bình tĩnh nhất, sau đó là cha Tống, mọi người đều không thể nhìn ra ông ấy đang có cảm xúc gì.

Tống Văn Cảnh nói đại khái tình huống một lần rồi cũng không nói gì nữa.

Trong chuyện này, người nhà họ Tống đều có quyền biết.

Anh đã nói trước, cũng là sợ bên kia thủ đô nhỡ xảy ra chuyện gì đó, người trong nhà cũng có thể ứng đối, như vậy sẽ không vào thế bị động. Ông cụ Tống trầm ngâm một tiếng, ông cụ nhìn và hỏi cha Tống:

“Kính Quân, con nghĩ sao?"

Rồi liếc nhìn bạn gì, lúc này ông ấy nói tiếp:

“Tuy là chúng ta nuôi con, nếu lúc trước cha mẹ ruột của con có nỗi khổ tâm trong lòng, chúng ta sẽ không phản đối để con nhận tổ quy tông.”

Nói thật, tất cả đều đã có tuổi, bây giờ cha Tống đã bốn mươi năm mươi tuổi, ông ấy đã sớm có phán đoán của mình.

Chỉ có bà cụ Tống cảm thấy nếu tách khỏi con trai lớn, đáy lòng bà ấy sẽ không chịu nổi mất, năm đó hai vợ chồng cho rằng mình không thể sinh con nên luôn coi cha Tống thành con ruột để nuôi dưỡng.

Hiện tại, nếu cha mẹ ruột của ông ấy tìm tới, bà ấy vừa không nỡ vừa khó chịu. Nhưng khi nhìn đứa con trai lớn, rốt cuộc bà ấy cũng không lên tiếng.

Sau khi có con ruột, họ khó tránh khỏi có chút lơ là ông ấy, những năm nay bà cụ cũng nhìn vào thời điểm như vậy, bà cụ nói bất cứ cái gì cũng đều không thích hợp.

Thật ra cha Tống cũng giống như Tống Văn Cảnh nghĩ, ông ấy thật sự muốn đi tìm tin tức của cha mẹ ruột, lúc hai mươi tuổi, ông ấy ra ngoài tham gia quân ngũ đã có thể đi hỏi thăm.

Nhưng ông ấy vẫn không đi nghe ngóng, chính là vì ông ấy thật sự không có nhiều chờ mong với cha mẹ ruột, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, cha Tống ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Cha, mẹ, con vĩnh viễn là con của hai người."

Loading...