Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:36
Lượt xem: 34
Nhà đất là những công trình khá phổ biến ở nông thôn, trát tường thay ngói các loại, ông ấy đều là người làm hết.
Trước khi bị liệt, ông ấy đã là thợ chính, mỗi tháng lương có thể lấy được ba bốn mươi tệ.
Ở nông thôn, với tiền lương và nhận thêm một số công việc bán thời gian có thể có nhiều tiền như vậy, thực sự là rất giỏi.
DTV
Cha Diệp biết xây nhà, nhưng chỉ biết một chút đơn giản, bảo ông ấy xây nhà cao mấy chục tầng, ông ấy sẽ không biết, nghe vậy thì cười:
"Con gái muốn xây nhà à?”
Diệp Mạn Tinh ôm cặp song sinh trông mong nhìn ông ngoại lấy hoa quả trở về, lúc này mới nói:
"Cha, cha xem, bây giờ có phải đã khôi phục thi đại học hay không?"
"Vậy cha nói xem, đến lúc đó nhà nước có thể khôi phục lại mô hình làm ăn tư nhân hay không? Bây giờ ba dưỡng chân cho tốt, đến lúc đó thật sự có thể làm ăn tư nhân, cha có thể lấy đất xây nhà bán."
Cha Diệp thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, khiếp sợ nói:
“ Con gái, con nghe ai nói có thể lấy đất xây nhà?"
Bây giờ đất là của nhà nước, nhà ở cũng là nhà tập thể. Xây nhà tư nhân cũng chỉ xin đất ở tại nông thôn để xây nhà, nhưng đó là nông thôn, nhà nông thôn ai sẽ mua?
"Mẹ, muốn ăn trái cây."
Hai người nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến một giọng sữa, cha Diệp vội vàng nhét một quả táo cho cặp song sinh.
Lúc này mới hỏi:
"Con gái, chuyện xây nhà nói sau đi, năm nay trong thôn đều là trồng vườn cây ăn quả, giống như nhà họ Tống thôn các con, cha dự định dùng đất nhà chúng ta tham gia, con xem có được không?”
Dù sao ý định này vẫn là của con gái nhà mình, cha Diệp dự định ủng hộ kế hoạch của con gái.
Bởi vì nhà họ Tống làm không tệ, bên xã liền phát thông báo cho mấy đại đội khác, nếu đồng ý thì có thể tham gia.
Diệp Mạn Tinh vẫn có chút giật mình với suy nghĩ của cha nguyên chủ, thật đúng là không tồi, ít nhất không phải cách tính toán cổ hủ.
"Ba, có thể, vừa vặn anh cả làm ở viện nghiên cứu, nhà chúng ta làm vườn ăn quả, sau này trái cây ra quả cũng có chỗ tiêu thụ."
Cặp song sinh bị không gian hoa quả làm cho thèm ăn không chịu nổi, tất nhiên không thể nói ra, mang theo hai đứa đi lấy hoa quả.
"Bối Bối, Đoàn Đoàn, chúng ta có thể đến bên kia chơi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-521.html.]
Diệp Mạn Tinh còn dẫn theo cặp song sinh hiếu kỳ đi rửa hoa quả, cơ thể tròn trịa của Nữu Nữu lăn tới, vẻ mặt nóng lòng muốn tới ôm cặp song sinh.
Trẻ con thích làm bạn với trẻ con quả thật không sai, cặp song sinh vừa mới nói muốn ăn hoa quả, đã thấy gọi anh họ chị họ qua chơi.
Có điều vừa gặp mặt thì chạy đi ngay, trước khi chạy, Tống Bối Bối khoa tay múa chân trắng nõn làm bộ bảo vệ thức ăn:
"Mẹ, quả của con, đợi lát nữa.”
"Không ăn vụng.
Diệp Mạn Tinh nghe xong thì buồn cười:
"Muốn đi chơi thì mau đi đi, ai thèm tranh với con?"
Cô làm cam đoan xong cặp song sinh mới bày vẻ mặt không nỡ rồi bỏ đi chơi.
Tống Văn Cảnh đi ra, không thấy mấy đứa nhỏ, đưa tay nhận hoa quả, lúc này mới nói:
"Anh đi xem một chút, lát nữa hoa quả sẽ không ngon."
Lo lắng thì nói là lo lắng, còn nói gì mà trái cây không ngon.Tống Văn Cảnh vừa mới đi ra ngoài, mẹ Diệp đã bưng hai chậu rau ra rửa, đưa tỏi trong tay cho cô, đề tài nói đến chính là đi thi đại học.
Diệp Mạn Tinh là đào hoa tinh, cô thi đại học cho con người, thi đại học vào cơ quan chính phủ như có một cái bát cơm sắt, thật sự không có chấp niệm sâu sắc như con người.
Cô ngồi trên ghế đẩu bóc tỏi, hỏi:
"Mẹ, tại sao mẹ lại cố chấp với việc có một công việc ổn định như vậy?"
Mẹ Diệp nghe vậy thì dừng lại, cuối cùng nhìn cô nói:
"Con biết cái gì, từ xưa đến nay, người đọc sách mới có thể được tôn trọng, anh hai con muốn kiếm tiền cũng không tính là gì, phải biết đi học mới thật sự là thật tuyệt vời, mới gọi là có năng lực cạnh tranh."
" Tất cả đều là thấp kém chỉ có học hành mới cao quý, con đừng thấy chồng con là trung là đoàn trưởng, con đi ra ngoài người khác gọi con một tiếng vợ trung đoàn trưởng là đã rất giỏi, lỡ chồng con mất đi thì tốt xấu gì con cũng chỉ là một quả phụ, đã là quả phụ còn dẫn theo hai đứa con, ai sẽ tôn trọng con?"
Bà ấy rửa sạch thức ăn: "Nhưng con biết đọc sách thì khác, nếu con có thể thi đậu đại học trọng điểm, đi ra ngoài chính là sinh viên đại học, con sẽ học, cho dù là người phú quý nhìn con, đều phải xem trọng con một cái.”
Diệp Mạn Tinh nghe xong trán toát mồ hôi lạnh: ...? Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy nam chính lạnh mặt?
"Anh ba."
Tống Văn Cảnh ừm một tiếng, đưa tay siết chặt ngón tay cô, nhìn mẹ Diệp nói:
"Mẹ, con tôn trọng mẹ, bởi vì mẹ là mẹ vợ con.”