Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 530
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:50
Lượt xem: 56
Sắc mặt cô ba Tống trắng bệch, sao cô ta lại không rõ chứ, trong nhà nhiều quân nhân như vậy mà.
Nhưng cô ta tức không chịu nổi, muốn đến xem người một chút, ai ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy.
Vì sự việc này mà nam chính đã hoàn toàn từ bỏ ý định thừa nhận mối quan hệ người thân của mình. Buổi tối lúc thân mật, anh còn xin lỗi cô:
"Bởi vì lúc trước cô hai Tống đã cứu anh. Cô ấy tới cầu xin, anh cũng không tiện nói cái gì.”
"Anh ba, em cũng không keo kiệt như vậy. Hơn nữa cặp sinh đôi còn đánh trả ngay tại chỗ."
Cuối cùng sự dạy dỗ của nhà họ Tống thật đúng là không làm được chuyện để đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ như vậy.
Nhưng mà, chuyện này cũng chưa điều tra rõ ràng đã nói những lời này, cuối cùng là ai ở nhà họ Tống không muốn nam chính đi nhận người thân như vậy?
Vào cuối năm 1978, đã có xu hướng chiến tranh mơ hồ. Trước khi nam chính đi làm nhiệm vụ lân cuối cùng, anh đã thân mật đến nửa đêm với cô, lúc đêm khuya mới phải ra ngoài làm nhiệm vụ.
Anh cúi đầu hôn đi hôn lại, giọng nói triền miên khàn khàn:
"Vợ à, lần này anh phải ra tiền tuyến. Anh sẽ cố gắng cam đoan còn sống trở về, năm nay không thể về nhà ăn tết được rồi.”
Diệp Mạn Tinh nghe vậy, kéo người đàn ông xuống, lần này là ép một giọt m.á.u trong lòng của cô cho anh. Bây giờ trên chiến trường, nam chính sẽ bị đánh bất tỉnh.
Sau đó bị người nhà họ Tống nhặt được, cuối cùng nhìn thấy tướng mạo anh mới nhận thân.
Trước khi rời đi, cô còn đưa cho anh hai cái áo khoác, bên trong áo khoác may sáu đồng xu, cô chuẩn bị cho nam chính và Cố Nguyên.
Trong nguyên tác, Cố Nguyên hy sinh trong chiến tranh lần này, trở thành nỗi đau lớn nhất cả đời trong lòng nam chính. Cô cũng không biết nội dung nguyên tác có thể xảy ra hay không.
Tóm lại là chuẩn bị một chút thì tốt hơn:
"Em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng biết em sẽ nằm mơ mà. Lần này em mơ thấy nhiệm vụ của các anh rất nguy hiểm, cái áo gilê này các anh cứ mặc vào đi.”
DTV
Tống Văn Cảnh cũng không thèm ghen, mạnh mẽ hôn vợ mới nói:
"Cảm ơn vợ.”
Đầu năm 1979, cuộc chiến phản kích tự vệ bùng nổ. Tống Văn Cảnh và Cố Nguyên là đôi đội cứu hộ được điều động đã đạt được thành tích hạng nhất trong nhiệm vụ cứu viện bị tiền tuyến phong tỏa.
Phó đội trưởng Cố Nguyên được bảo vệ trong trận pháo kích và chỉ bị gãy một chân, thoát c.h.ế.t trong gang tấc và được cứu nhờ có đồ bảo vệ tim.
Chính đội trưởng Tống Văn Cảnh lại biến mất trong lửa đạn, mất dấu vết trong đường thoát trong gang tấc. Tất cả mọi người cho rằng đoàn trưởng Tống đã hy sinh, điện báo đều đánh về bộ đội biên cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-530.html.]
Bên này, lúc tư lệnh Tống dẫn bộ đội rút quân. Anh tư Tống phía dưới lại bỗng nhiên phát hiện trong bụi cỏ hình như có một người.
Binh lính đến bẩm báo:
"Tiểu đoàn trưởng, vẫn còn thở.”
Tư lệnh Tống nghe thế thì cho người vội vàng mang cáng lên cứu thương. Ngay từ đầu ông ấy cũng không chú ý, mãi đến lúc anh tư Tống bỗng nhiên nói:
"Cha, cha đến xem này. Người này có phải giống chú ba lắm đúng không?"
“Cái... Cái gì."
Tư lệnh Tống nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống nhìn, quay người lại chỉ thấy ngoài người đây máu, dưới tai còn có một vết bớt hình trái tim trông rất sống động, nó cực kỳ rõ ràng. Cả người tư lệnh Tống đều sợ ngây ra.
Tư lệnh Tống tên là Tống Tấn Uy, ông ta vuốt Tống Văn Cảnh người đây m.á.u cơ hồ chỉ còn lại hô hấp yếu ớt, tay có chút run nhẹ:
"Quân y đâu, mau gọi quân y đi.”
Anh tư Tống nhìn phản ứng này của cha mình, quả thật không phải mình nhận lầm. Thật sự đúng là huyết mạch của chú ba.
“Tư lệnh, đến rồi."
Rất nhanh quân y đóng quân tiên tuyến đã tới. Mấy quân y mặc áo blouse trắng nâng anh lên, kết quả phát hiện trong tay anh còn nắm một vật gì đó.
Bàn tay mạnh mẽ suýt gãy ngón tay không buông ra, quân y bất lực đành phải xin chỉ thị của người chỉ huy:
“Tư lệnh, trong tay anh ngoại trừ nắm chặt súng, còn có một tấm da lông không lấy xuống được.”
Anh tư Tống sửng sốt, vội vàng thấp giọng nhìn xuống, mới ngạc nhiên nói.
"Hình như là bản đồ?"
Tuy rằng ông ta không phải thủ lĩnh quân nhân đời mới của nhà họ Tống, nhưng sau khi thủ lĩnh thực sự của nhà họ Tống qua đời, ông ta tạm thời được đảm nhận trách nhiệm.
Bình thường ông ta cũng không thích cảm giác chiến trường. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta vô cảm với chiến trường, để có thể làm được điều này với một người vẫn có thể nắm giữ một thứ gì đó mà không biết đã đổ bao nhiêu máu, phải có ý chí mạnh mẽ đáng ngạc nhiên.
"Đưa về trước đã.”
Đầu tiên mọi người chuyển những người bị thương đến tiền tuyến nơi đóng quân cứu viện. Khi người đưa đi cấp cứu, tư lệnh Tống tự mình đi theo vào.
Ông ta nhìn ngũ quan đẹp trai, mạnh mẽ của người bị thương trên giường kia, khắp người bị nổ tung là m.á.u và vết thương, mày nhíu lại.