Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 604
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:43
Lượt xem: 41
Cha Tống là người đã trải qua mưa gió, rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng chỉ khi đứng trước mặt vợ con mình, ông ấy mới để lộ một mặt dịu dàng.
Nhưng nhìn người mẹ ruột xa cách mấy chục năm mới tìm lại được, khi đã có thể mặc kệ tất cả, dù cho có là cha Tống luôn cứng rắn thì vẫn sẽ động lòng.
Ông ấy đích thân bước đến dìu Mạnh Tuệ Lan, kiềm chế, nói: “Mẹ, mẹ không cần phải làm thế.”
Ngược lại là vợ chồng ông cụ Tống ở thôn nhà họ Tống đều cảm thấy ngạc nhiên: “Bà, bà không cần làm lễ lớn đến vậy đâu.”
Bọn họ đỡ bà ấy dậy, không cho bà ấy quỳ tiếp nữa, người ta đã già rồi, cơ thể không chịu nổi giày vò nữa đâu.
“Nếu như không có mọi người, vậy thì tôi sẽ mất đi đứa con này. Lúc Kính Quân mất tích chỉ mới nhỏ chừng này thôi.”
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan nghẹn ngào nói: “Lúc đó quân địch đang tấn công, cấp trên yêu cầu chúng tôi phải di chuyển ngay. Để chuyển con tin đi, chúng tôi phải đánh lạc hướng quân địch, nào ngờ chúng tôi bị tập kích giữa chừng, đành phải giấu hai đứa con song sinh vào bụi cỏ, chúng ta đi dẫn dụ quân địch."
“Ai biết được, sau khi chúng ta rời đi, đợt quân địch thứ hai lại kéo đến. Thằng hai Cảnh Quân vẫn luôn hiểu chuyện, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, thằng bé biết nếu hai người trốn tránh, nhất định sẽ bị đ.â.m chết. Thằng bé đã chủ, chủ động nhào ra..."
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan vừa nói vừa nức nở, những giọt nước mắt đè nặng trong lồng n.g.ự.c tuôn ra từng đợt.
Vết thương bị đè nén nhiều năm đã mưng mủ từ lâu, bên trong có mủ nhưng bề mặt lại mọc ra thịt tươi.
Nhìn từ bên ngoài, vết thương trong như đã lành lặn, nhưng thật ra nó vẫn luôn dằn vặt bà ấy mỗi khi nhớ đến, mỗi lúc đêm về.
Bà ấy đã nhiều lần suy nghĩ, nếu khi ấy làm trái lệnh và mang đứa trẻ đi, liệu bà ấy có cứu được mạng sống của đứa trẻ không?
Đề tài này quá nặng nề, quân lệnh và cấm chế đê có quy định, nếu đứa trẻ còn sống thì đó là món quà tốt nhất tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho bọn họ.
Có thể đoán được tình huống đằng sau việc này, với tư cách là anh trai, cha Tống đã cho em trai mình cơ hội sống sót, đồng thời chủ động lộ diện để đánh lạc hướng kẻ thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-604.html.]
Một đứa trẻ nhưng ông ấy đã không bị một d.a.o đ.â.m chết, đúng là mạng lớn.
Mất nhiều m.á.u đến thế mà vẫn sống tiếp được, cũng là nhờ vào thể chất đặc biệt của nhà họ Tống. “Chúng ta tới đây không phải để cướp người nào cả, Kính Quân là do các người nuôi lớn, cả đời này Kính Quân đều sẽ là con của các người."
Bà cụ Tống Mạnh Tuệ Lan nói xong, lại cúi chào họ một cách kiên quyết, giọng của bà ấy hơi khàn khàn.
"Chúng tôi đến đây chỉ để bày tỏ lòng biết ơn, cảm ơn vì đã cứu con trai tôi và cảm ơn vì đã nuôi dạy nó tốt đến thế."
Bà ấy dừng lại, nhìn những người khác trong phòng rồi nói: "Mọi người có gì cần chúng tôi giúp thì cứ việc nói. Đối với chúng tôi, có làm gì để cảm ơn mọi người cũng không bao giờ là đủ cả.”
Trong phòng đọc sách lúc này, thật ra cũng là cha mẹ hai bên, bên Thủ đô có thêm Tống Tấn Dân.
Về phía thôn họ Tống, ngoài vợ chồng ông cụ Tống, còn có chú hai Tống và chú ba Tống, họ lớn lên cùng với anh trai mình từ nhỏ, có tình cảm chân thành với ông ấy.
Lúc này họ cũng sẽ không cản trở ông ấy, bắt ông ấy phải sắp xếp công việc gì cho bọn họ, ngược lại họ đều im lặng lắng nghe, không nói tiếng nào.
Sau khi nghe lời giải thích, ông cụ Tống ở thôn họ Tống có thể hiểu được ông thủ trưởng, đặc biệt là sau những năm tháng chiến tranh, bất kể thế nào, có thể sống tiếp là rất may mắn rồi.
Sau khi không còn trách móc lãnh đạo cũ, ông ấy trở nên rất thân thiện, ông ấy đã đại đội trưởng mấy chục năm, bây giờ cũng đã nghỉ hưu rồi, con cháu ắt có phúc của con cháu, suy nghĩ của ông ấy cũng rất thông suốt.
Chỉ cần con cháu có triển vọng, thật sự cần cơ hội, thằng cả Tống Kính Quân có thể không cho con cháu của anh em mình cơ hội sao?
Cái chính là phấn đấu cho sự thành công của bản thân và nuôi dạy con cái thật tốt, thiếu gì cơ hội chứ?
Ông cụ Tống Kiến Quân nói: “Cảm ơn ông thủ trưởng đã nhớ tới, ngoại trừ đứa con cả Kiến Quân, tôi còn có hai người con, hiện tại con trai thứ là đại đội trưởng trong thôn, là cán bộ đại đội.” Lúc nói chuyện, ông rất tự hào, cũng không cảm thấy làm cán bộ cơ sở có gì không tốt cả.
Ông cụ Tống ở Thủ đô, Tống Ninh Quân, cảm thấy rất ngạc nhiên, đây là lân đâu tiên ông ấy gặp một người không có tham vọng như thế.
DTV
Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy mới có thể nuôi dạy con và cháu của mình tốt đến thế, rất có khí phách, đúng mực.