Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 615
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:06:01
Lượt xem: 36
“Nhưng cũng phải xem điều kiện và tình huống thực tế của mình, đừng có vì sự kiêu ngạo của mình mà lại khiến cho mình ngã xuống đất, khiến cho mình trở nên xui xẻo nữa.”
Cậu ấy đưa chiếc ô trong tay cho cô ta, phía sau truyền đến tiếng huhu nghẹn ngào, nhưng cậu ấy lại không quan tâm, che ô đi đến bên cạnh rừng cây nhìn cô ta.
Dưới tiếng sấm âm vang, trong phòng làm việc của nhà họ Tống, ông cụ Tống Tống Kiến Quân lại gọi hai đứa con trai của chi thứ hai và chi thứ ba ra, còn có tất cả đứa nhỏ đã hiểu chuyện tới nói chuyện:
“Các con cũng đừng mong cầu sẽ có cơ hội gì, chỉ cần có bác cả của các con ở đây, chỉ cần các con đủ tài giỏi, tính cách không tệ, nếu có cơ hội thì bác cả của các con chắc chắn sẽ giúp đỡ các con."
Ông cụ Tống chạm vào cây thuốc lá, giọng nói trở nên tha thiết:
“Không cần phải mong cầu quá nhiều, dù cho có đi thị trấn, hay là làm giáo viên trong thành phố, chỉ cần các con có năng lực thì bác cả của các con thật sự có thể không giúp đỡ các con hay sao?"
Ông cụ Tống cố ý gõ một phen, ông ấy biết sau này chức vụ của con trai lớn chắc chắn sẽ càng ngày càng cao, làm người nhà lãnh đạo mà, bị người khác lợi dụng cũng rất dễ dàng kéo con trai lớn xuống vũng bùn.
“Ông ơi, con muốn đi thi đại học.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, hơn nữa Tống Văn Đông từ bên ngoài đi vào bỗng nhiên nói muốn thi đại học, cái này xem như đã khiến cho ông cụ Tống vui mừng muốn chết.
Buổi tối, Tống Văn Thư tiếp điện thoại xong trở về, cặp long phượng thai kia đang nhặt trái cây để buôn bán ở trong sân, hai đứa nhỏ kia đang chơi buôn bán trái cây cùng với mấy đứa nhóc của chi thứ hai và chi thứ ba.
Dùng lá cây để làm tiên, hai đứa nhỏ kia dùng giọng trẻ con nói: "Không thể cướp đâu nha, nếu muốn thì phải dùng tiền để mua đó, có biết không?"
Nhị Nha hỏi bọn họ: "Bối Bối Đoàn Đoàn, chúng ta là họ hàng mà, có thể bán rẻ một chút không. Một đồng một quả cũng quá đắt rồi.”
Tống Bối Bối Tống Đoàn Đoàn liếc mắt nhìn nhau, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, cánh tay nhỏ trắng nõn như củ sen mập mạp, vừa trắng vừa nhẵn nhụi lại có thể đáng yêu như vậy. Lúc này cô bé còn nói với anh chị với hai cô trong nhà: "Mọi người không có tiền, nhưng mà bọn em có nè, bọn em cho mọi người mượn để mua trước, sau khi mượn tiền thì phải tính lãi đó nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-615.html.]
Số tiền này cũng chính là mấy chiếc lá cây, mấy đứa nhỏ đối diện thật sự nhận lấy lá cây trong lòng bàn tay của cặp long phượng để làm tiền hết lần này tới lần khác, mượn ba tấm còn lấy lãi suất siêu cao là một tấm, thành công thỏa mãn được vài lần mua bán.
Cuối cùng, hoa quả bên cạnh long phượng thai cũng được bán đi, thu lại được một đống tiền bằng lá cây. Hai bên đúng thật đều cực kỳ hài lòng, trong sân đều là tiếng cười nói vui vẻ của bọn nhỏ.
DTV
Hơn nữa hai cái đầu nhỏ lông xù của cặp long phượng thai chen chúc cùng một chỗ, thì thầm một phen, ánh đèn ban đêm cũng không phải rất sáng, bầu trời đêm bên ngoài đang có sấm sét vang dội.
Tống Văn Thư che dù trong đêm mưa, vô thức nhìn cặp long phượng thai mà ngây người.
“Cô ơi, có phải cô bị ngốc rồi hay không, sao về nhà rồi mà còn đầm mưa nữa?"
Đôi chân ngắn của Tống Bối Bối Tống Đoàn Đoàn chạy tới, trừng mắt chạy đến bên mái hiên, gạo nếp nhỏ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp nhìn cô ấy.
Thấy cô ấy còn chưa đi vào, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tống Bối Bối còn kéo cô ấy, vậy mà lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Tống Văn Thư ném ô ngồi xổm xuống ôm long phượng thai, miệng kêu một tiếng: "Bối Bối Đoàn Đoàn."
Tống Đoàn Đoàn là đào hoa tinh, cậu bé cũng được thừa kế năng lực cảm nhận cảm xúc của người khác, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cậu bé nhìn cô ấy, giọng trẻ con hỏi: "Cô cảm thấy rất khó chịu sao?"
Tống Bối Bối nghe thấy, một đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng cô ấy, bốp bốp bốp. Tay của Tiểu Đoàn rất nhỏ, từ nhỏ Tống Bối Bối đã có thiên phú dị bẩm, sức lực lớn vô cùng khiến cho ông cụ Tống và chú tư Tống đêu phải kinh ngạc.
Lúc cô bé vỗ lưng trong tiếng mưa nhỏ cũng đều có thể đánh ra âm thanh có nhịp điệu.
Bên tai cũng vang lên giọng nói chữa lành vô cùng dễ nghe: "Cô đừng khóc nữa, ai bắt nạt cô, để Bối Bối đánh đòn giúp cô nha."
Cô bé cũng không biết là chuyện gì, chỉ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đến gần cọ xát cô ấy, cảm giác được chữa khỏi vì được cục thịt chạm tới trong nháy mắt, trái tim của Tống Văn Thư cũng bị sự dễ thương mà làm cho mềm nhũn.
Cô ấy ôm long phượng thai vừa định hôn hai đứa nhỏ một cái, ai ngờ lân thứ nhất lại hôn lên mu bàn tay nõn nà, chờ đến khi cô ấy giương mắt nhìn qua, mới nghe Tống Đoàn Đoàn nói: