Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 660
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:43:54
Lượt xem: 34
Quả thật vừa mới nuốt xuống, anh ấy đã cảm giác sự nóng nảy cứ như đều được xoa dịu, nếu như tất cả trái cây thật sự có có tác dụng này, hình như giá đó cũng chấp nhận được.
Tống Văn Cảnh cũng ăn một miếng.
Còn uống chút rượu trái cây. Sau khi cảm nhận được hương vị của trái cây và rượu, ánh mắt Tống Văn Cảnh lập tức nheo lại.
Lúc này, Diệp Mạn Tinh mặc lễ phục xuất hiện trên đài cao phía trước, cô vừa xuất hiện, mọi người mới biết đây là chủ nhân thứ hai của Ngọc Chi Lâm.
Người này đẹp quá đi mẹ ơi!
Cô xuất hiện chủ yếu là để giải thích về rượu trái cây, khuôn mặt của cô thật sự như bước ra từ trong tranh, quá xinh đẹp.
Bên cạnh cô chính là cậu cả nhà họ Tân vô cùng lịch thiệp và trợ lý trưởng Đỗ Thành.
Vợ vừa mới tiến vào, tâm mắt của Tống Văn Cảnh chưa từng rời khỏi người cô, lúc này vợ anh quả thực vô cùng mê người.
Triệu Chiêu Hoa nhìn em dâu một lát, lại cảm nhận bầu không khí trong hội trường, bỗng nhiên nhớ ra gì đó mà vỗ đùi, hạ giọng nói:
"Khó trách cậu nói lân này muốn tới Thụy Lệ, thành phố Nam một chuyến. Vậy là em dâu muốn đi, hiện tại tới nơi đó gom tiền hả?"
Triệu Chiêu Hoa bừng tỉnh: "Khó trách cậu lại tìm tới anh, nơi đó nguy hiểm, ngọc thạch đốt tiền.”
Dừng lại một lát, Triệu Chiêu Hoa không mấy tán thành nói: "Đổ thạch sẽ táng gia bại sản đấy, nguy hiểm quá lớn."
Đây là trò mà người bình thường chơi được sao? Người bình thường cẩn thận nắm lấy cơ hội, hoặc là khổ cực ra ngoài buôn bán nhỏ.
DTV
Nhưng có đánh c.h.ế.t anh hai Triệu cũng không thể hiểu ra, cô em dâu này của anh ấy cũng không phải là người bình thường, cô là yêu tinh mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-660.html.]
Đối với tiền cô đã không có khái niệm gì từ lâu rồi. Dù sao thì ở hiện đại, thân phận của cô cũng rất lớn.
Nơi cô đi qua không hề ít, cuối cùng mỗi nơi đều có của cải, cô cũng không có đời sau, những sản nghiệp này cuối cùng hơn phân nửa đều sẽ quyên tặng cho những đứa bé mồ côi.
Tống Văn Cảnh lại ừ một tiếng, uống một ngụm rượu trái cây, con ngươi đen láy nhìn vợ mình. Anh cầm lấy miếng trái cây, thưởng thức rượu, những thứ này giống với trái cây trong nhà thường ăn. Đôi mắt sâu thẳm của Tống Văn Cảnh nhìn vợ, trong chốc lát không nói câu nào. Cho nên rốt cuộc trái cây trong nhà và những trái cây bán này, đều từ đâu mà ra?
Do vợ anh trồng ra sao? Bản thân Tống Văn Cảnh cũng mờ mịt.
Thực sự là trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện có không gian gì gì đó, chẳng qua lân đâu tiên anh có suy đoán, sợ là vợ anh có năng lực đặc thù gì đó. Giống như anh sao?
Triệu Chiêu Hoa cho rằng anh căng thẳng, đành phải nói: "Anh không ủng hộ vụ đổ thạch, nhưng anh sẽ đi theo bảo đảm an toàn, không thành vấn đề.”
Đến khi buổi tụ họp này sắp kết thúc, Tống Văn Cảnh và Triệu Chiêu Hoa đi trước, chờ cô ngay tại cổng khu chung cư phức hợp.
Diệp Mạn Tinh vừa đi ra ngoài với Tân Lâm, quay người lại đã thấy Tống Văn Cảnh hút thuốc bên ngoài khu chung cư phức hợp.
“Vậy tôi về trước đây, ngày mốt chúng ta tới Nam Thành sao?"
Tân Lâm gật đầu: "Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô.”
Anh ta cũng nhìn thấy Tống Văn Cảnh, còn tốt bụng hỏi: "Hai người muốn đi đâu, có cần tôi dùng xe chở cô một đoạn hay không?"
Diệp Mạn Tỉnh còn chưa nói gì, Tống Văn Cảnh đã ném tàn thuốc rồi bước lại đây, cười với hai người: "Không cần, chúng tôi có xe, xin lỗi không đi cùng.”
Anh nói xong lập tức ôm lấy vợ mình tạm biệt đám người, không nói thêm một câu nào nữa.
Nhìn bóng lưng của hai người, cậu Giang quả thực cạn lời: "Anh, anh nói xem, việc gì anh phải thế?"
Cậu Giang nói, Tân Lâm không trả lời anh ta, chẳng qua chính anh ta cũng không nghĩ ra vì sao, đối với anh ta, dường như đối phương có lực hấp dẫn nào đó không thể nói rõ được, chỉ cần nghĩ tới là đau đầu.