Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 690
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:44:42
Lượt xem: 33
Cô ấy thật sự sợ mẹ chồng mình lại làm chuyện dại dột.
Thím hai Tổng liếc nhìn cô ấy: “Vậy bác gái con không rảnh, nó muốn đưa bọn trẻ về, chúng ta có thể trông con cho nó được không?"
Chị dâu cả nhà họ Tống lập tức không nhắc đến chuyện đó nữa, nếu Tinh Tinh thật sự có thể đưa con trở về thì nhị phòng, tam phòng bọn họ phải đối xử tốt. Quả thật bọn họ có thể chăm bọn trẻ giúp, khi đó còn có thể vun đắp một ít tình cảm.
Cô ấy cũng tiếc vì trước kia không bồi đắp tình cảm với Tinh Tinh, nhưng cô ấy vẫn hỏi: “Nhà họ Tống ở thủ đô vẫn còn, sao có thể không có ai chăm sóc bọn trẻ?"
Vẻ mặt thím hai Tống lập tức trở nên khó coi, lúc này bà ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ hàng trăm triệu, không còn hơi sức, bà ta ngã phịch xuống đất.
Ngất đi.
"Mẹ, mẹ... " Dâu cả nhà họ Tống sợ hết hồn, cô ấy vội vàng nhờ người đỡ mẹ chồng dậy, nhanh chóng đưa đến bệnh viện trong thôn.
DTV
Có đánh c.h.ế.t dâu cả nhà họ Tống, cô ấy cũng không thể hiểu được tại sao mẹ chồng của cô ấy trước đó vẫn khỏe mạnh bình thường bây giờ lại đột nhiên ngất xỉu?
Vào buổi chiều, cha Tống cũng đã trở về, nghe quyết định của vợ xong, mặc dù ông ấy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn ủng hộ quyết định của bà ấy.
Tuy nhiên, ông ấy vẫn nhắc nhở: "Đến lúc đó bà thường xuyên đưa con về đây ở. Căn nhà được được phân ở khu nhà xã hội huyện thành lớn hơn cái này, có sân riêng. Đúng lúc bà đưa hai đứa trẻ sinh đôi và đứa con kế kiếp về đó ở, tăng thêm chút hơi người."
Cha Tống không thích ở một mình, nhưng ông ấy và mẹ Tống có thể trở thành vợ chồng, thật đúng là cùng chung một suy nghĩ, họ đều cảm thấy cần phải giúp đỡ con dâu trong những năm then chốt này.
Nếu không sẽ khiến cho lòng người nguội lạnh, ông ấy thà rằng ra ở riêng với vợ mấy năm, con trai và con dâu phải chống đỡ trong mấy năm then chốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-690.html.]
Hai vợ chồng đã trải qua thời kỳ khó khăn, nhưng lúc đầu em hai và em ba đã đích thân giúp đỡ chăm sóc con cái, để họ sống yên ổn trong những năm qua, đây chính là nguyên nhân mà cha Tống và mẹ Tống đều có tình cảm với cha mẹ nuôi và hai anh em.
Lúc này, họ theo con trai, con dâu chẳng phải là lẽ thường tình sao?
"Tôi thì không nghĩ như vậy? Công tác an ninh trong khu nhà ở chính phủ chắc chắn cũng sẽ an toàn hơn bên ngoài." Chỉ là phải đi đi lại lại nhiều hơn một chút, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy ổn. Mẹ Tống cũng không phải là người thích ở một chỗ, ngược lại bà ấy cảm thấy tầm nhìn của mình trong mấy năm đầu ở một nơi đã không được, lúc này nếu như theo Tinh Tinh đến thủ đô, còn có thể mở mang thêm kiến thức.
Nói thật, nếu con dâu không đi học ở thủ đô, thì cho dù nhận người thân ở bên đó thì bà ấy vẫn không thể đến thủ đô ở được.
"Bà nội, bà cố gọi cho bà." Giờ này, người giúp việc đã đang làm bữa tối rồi.
Mẹ Tổng kết thúc cuộc nói chuyện với chồng, cúi xuống bế cháu nội đi vào phòng sách, thì thấy bà cụ Tổng vẻ mặt ân cần gọi bà ấy ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Huệ Lan, mẹ nghe con nói muốn đi chăm sóc Tinh Tinh, sắp thôi việc rồi hả?"
Mẹ Tống ngồi xuống, bên ngoài cha Tống gọi một tiếng, Bối Bối Đoàn Đoàn giẫm lên củ cải đỏ chạy ra bên ngoài, kêu lên bằng cái giọng trẻ con: "Ông nội."
"Chao ơi, Bối Bối Đoàn Đoàn ngoan quá." Dáng vẻ của cha Tống thật sự là trông như có cháu trai việc gì cũng phải làm, ngồi chồm hổm xuống một tay ôm một đứa, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày đã trở nên dịu dàng, ôm hai đứa trẻ sinh đôi đi ra ngoài dạy cho chúng chơi đùa.
Tống Bối Bối thích nồi cát, cha Tống từng là quân nhân đi hành quân chiến đấu, ông ấy biết.
Ngoài ra, sau khi ông ấy chuyển ngành bắt đầu tham gia chính trị, suy nghĩ của ông ấy trở nên kỹ càng đâu ra đó hơn, đây là điều mà Tống Đoàn Đoàn thích.
Cặp sinh đôi nhớ mẹ nhưng lại rất thích sống ở quê nhà.
Trong phòng sách, mẹ Tống đợi cặp sinh đôi ra ngoài rồi mới nói với bà cụ Tống: "Dạ mẹ, con dự định sẽ đến chăm sóc cho Tinh Tinh sinh nở cho đến khi nó hết ở cữ."