Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 773
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:30
Lượt xem: 29
Trên thực tế, thích một người không thích mình rất đau khổ, sao anh ấy lại khiến người ta trải qua cảm giác này được chứ?
Anh ấy không nói ra câu này, nhưng em gái Cố lập tức lắc đâu, con dâu ở gia đình như bọn họ, có thể thích, nhưng không thể khóc lóc được.
Lễ tắm ba ngày lân này của chắt trai chắt gái nhà họ Tống, xe cộ ra vào không ngớt.
Trên con đường đối diện với nhà họ Tống ở Nam La Cổ Hạng, có một chiếc ô tô đen lặng lẽ dừng lại.
Vốn Trần Kiều Kiều muốn đi xem nhà ở thủ đô, cô ta muốn mua nhà, hơn nữa còn muốn mua tứ hợp viện.
Dù sao cô ta đã biết từ đời trước, thời kỳ đầu mới cải cách mở, cửa mọi người đều muốn bán tứ hợp viện kiểu này để ra nước ngoài, hai ba mươi năm sau, chẳng cần làm gì cả, một khu tứ hợp viện cũng đã có giá chục triệu rồi.
Giống như tứ hợp viện ở đoạn Nam La Cổ Hạng, Thập Sát Hải này, tốt một chút cũng trị giá đến mấy trăm triệu.
Cô ta có thể không quan tâm được hay sao?
DTV
Nhưng bây giờ có người bán nhà, muốn mua mà không có quan hệ cũng không dễ gì, căn bản không biết được ai sẽ muốn bán nhà.
Có vài căn nhà vẫn chưa rõ ràng quyền tài sản, nếu không thì sẽ đem trả lại nhà nước, nhưng những người từng ở đây trước kia đều xem như nhà của mình không muốn dọn đi, những hộ thuê như vậy rất khó nói chuyện, người mua cũng không dám mua nhà qua loa.
Nhưng Trần Kiều Kiều không sợ, không nỡ bỏ con sao bắt được sói.
Chỉ là cô ta nhìn trúng căn nhà đối diện, nhưng lại có chủ rồi sao? Lúc trước không ai tới lui, không ngờ lái xe đi đã có người đến ở rồi. Hôm nay, bên ngoài tứ hợp viện này có rất nhiều xe đậu, còn có không ít nhân vật lớn ra vào, khiến Trần Kiều Kiều cũng ngạc nhiên.
Nhất là sau đó, cô ta lại nhìn thấy người nhà họ Tống đến, suýt nữa cô ta đã cắn trúng cả lưỡi: “Chú Tống, thím Tống? Sao bọn họ lại ở đây?”
Trong xe còn có một thanh niên vẻ ngoài bình thường nhưng ăn mặc rất xa xỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-773.html.]
Anh ta gảy điếu thuốc hai cái rồi mới hỏi: “Nhìn thấy phía đối diện không? Hôm nay có không ít xe quân khu đến đúng không? Thanh mai trúc mã của cô có lai lịch lớn như vậy, cô cũng không ngờ đến đúng chứ?"
“Ý anh là người ở căn nhà đối diện là gia đình anh ba Tống sao?"
Trần Kiều Kiều kinh ngạc trừng mắt, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô ta không tin nổi, hơn nữa trong lòng cũng cảm giác khó chịu không thôi.
Đời trước cô ta chỉ nhìn thấy anh ba Tống trên ti vi, chỉ biết tương lai anh ba Tống phát triển cũng không tệ, nhưng cô ta không biết anh ấy còn có lai lịch lợi hại đến vậy. Thanh niên kia cười một tiếng: “Ha, đây chẳng phải chuyện cô mơ được hay sao?"
Anh ta không quan tâm cô ta nghĩ gì, bỗng nhiên nghiêng người qua giữ cằm cô ta, giọng điệu lạnh lùng vô cảm: “Chẳng phải cô muốn tìm người có quyền để gả hay sao? Cô làm tốt chuyện mình nên làm, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cô.”
“Thật sao?” Trần Kiều không tin anh ta lắm.
Thanh niên kia dùng lực mạnh hơn: “Chỉ là không biết cô có thể chấp nhận được hay không thôi."
Anh ta nói rồi lại nói tiếp một lượt: “Lo mà qua lại với gã thanh niên họ Đào kia nhiều vào, anh ta thích hoa, cô luyện tập thêm đi, nếu cô có thể khiến anh ta chấp nhận, cô muốn gì còn không có phần cô hay sao?"
Trần Kiều Kiều một lời khó nói hết, thanh niên kia thực sự là mắt chó mọc trên đâu, thấy ai cũng xem như rác rưởi, loại người khốn nạn như vậy, cô ta chẳng muốn tiếp xúc đâu.
Nhưng từ khi cô ta trọng sinh đến giờ cái gì cũng chẳng có, còn Diệp Mạn Tinh thì chẳng làm gì nhưng cô
lại được mọi người ngưỡng mộ hôn nhân và chuyện học hành của mình, sao cô ta cam tâm cho được chứ?
Không nói đến chuyện Trần Kiều Kiều có cam tâm hay không, nói chung, ngoài chuyện cặp song sinh trọng sinh còn để mắt đến cô ta, nếu muốn tìm người báo thù, Diệp Mạn Tinh cũng không nghĩ đến cô ta.
Lúc này, lễ tắm ba ngày hôm nay, Tống Văn Cảnh bận rộn cả ngày, uống không ít rượu.
Buổi tối lúc quay về trên người đều là mùi rượu, Diệp Mạn Tinh đẩy anh đi tắm: “Anh ba, anh uống bao nhiêu rượu vậy?”